Chị Đây Không Vui, Đừng Ai Mong Sống Tốt - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-20 15:10:33
Lượt xem: 84
Kỳ thật, công ty ba tôi trông thì trong sạch liêm khiết, nhưng không biết đã thực hiện bao nhiêu hành vi trốn thuế rồi.
Nếu bị tra ra, thật ra cũng chỉ cần đóng phạt bù vào số tiền đã trốn thuế thôi.
Cùng lắm thì cổ phiếu rớt giá một chút, bọn họ bị lột mất một lớp da thôi.
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng!
Chúng tôi không thiếu chút tiền ấy!
Cái chúng tôi muốn là cục thuế vào cuộc, thanh tra sổ sách của công ty.
Đến lúc đó, chuyện ba tôi và Lục Chi Chi thông đồng chắc chắn sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Các cổ đông cũng sẽ không để cho hai người này nắm quyền điều hành công ty một cách dễ dàng.
Mà phần cổ phiếu của tôi, mẹ và anh hai cũng đủ cho chúng tôi vùng lên, đuổi hai người bọn họ đi.
Happy ending!
Tôi ở công ty vui vẻ giải quyết sổ sách mãi cho đến bảy giờ tối mới tan làm.
Lúc tôi về đến nhà đã thấy mẹ tôi và anh hai mặt mày xám xịt.
Còn có Lục Chi Chi khóc lóc ỉ ôi trên sô pha.
Ba tôi trông như đang rất tức giận, vừa thấy tôi tiến vào, ông ta đã ném một chén trà qua đây.
Nếu không phải thân thủ tôi nhanh nhẹn, chén trà kia đã đập vào người tôi rồi.
"Ba?"
Tôi trừng mắt, không thể tin được mới đến ngày thứ 2 mà ông ta đã muốn ra tay động thủ với tôi rồi.
"Đừng gọi tôi là ba, tôi không có đứa con gái vô liêm sỉ như cô!"
"Tôi vốn tưởng mấy năm nay cô chẳng qua chỉ chịu một chút khổ sở, ít ra vẫn giữ được nhân cách trong sạch, không ngờ cô vừa về đã muốn đuổi Chi Chi đi, giờ còn cả gan phá hủy cuộc hôn nhân của con bé!"
"Tôi mặc kệ cô dùng bùa mê thuốc lú gì mê hoặc Tông Ngự, cô phải chia tay với Tông Ngự, trả hắn lại cho Chi Chi!"
Nói con quẹc gì thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chi-day-khong-vui-dung-ai-mong-song-tot/chuong-8.html.]
Ông ta nói hai mươi năm lưu lạc đầu đường, c.h.ế.t đói c.h.ế.t khát của tôi là "một chút khổ" á?
Cả chuyện tôi bị tráo đổi, ông ta cũng xem như gãi ngứa thôi đúng không?
Đại tiểu thư Lục Chi Chi đây an nhàn sung sướng, còn oan ức cái đéo gì?
"Chị à, em biết chị không thích em, nhưng Tông gia từ đầu đã chọn em là con dâu nhà họ rồi."
"Ba mẹ Tông có nói, con dâu nhà họ phải là em, nếu đổi thành người khác, họ sẽ không cùng nhà mình hợp tác nữa."
"Cái khác em đều có thể nhường cho chị, duy quan hệ thông gia không phải là chuyện đùa, chị đừng cùng em tranh giành nữa."
Lục Chi Chi nước mắt giàn dụa tiến lên, muốn nắm cánh tay tôi, tôi khó chịu tránh sang một bên.
Cô ta càng oan ức hơn, quay đầu nói với ba tôi:
"Ba à, hay là con cứ rời đi đi thôi, chị có thể bình tĩnh lại, cuộc hôn nhân này thuận lợi diễn ra, con cũng không sao cả đâu."
Nghe cô ta lại nhắc đến chuyện rời đi, ba tôi tức giận trừng mắt.
Ông ta nhìn tôi, khẩu khí ra lệnh:
"Úc Tinh, từ nay về sau không cho phép cô qua lại với Tông Ngự! Chia tay đi! Chờ đến lúc Chi Chi kết hôn với cậu ta xong rồi nói sau!"
Tôi tức đến mức bật cười.
Mẹ nó ông có tỉnh ngủ đi cho tôi không thì bảo?
Con ả này rõ ràng là đang tham lam sắc đẹp của Tống Ngự có hiểu không?
Thế mà cứ mở mồm là làm như hy sinh thân mình vì cái nhà này, ủy khuất lắm mới phải cưới Tông Ngự vậy.
Cô ta nghĩ mặt mình dát vàng hay gì nữa?
"Dựa vào cái gì mà ông lại cấm đoán Tinh Tinh?"
Mẹ tôi nghe không nổi nữa, đứng lên hung ác nhìn chằm chằm ba tôi và Lục Chi Chi.
"Tông Ngự là bạn trai của Úc Tinh nhà tôi, dựa vào cái gì mà bắt con bé chia tay?"
Ba tôi nghe xong lời này, tức khắc cười lạnh một tiếng:
"Tông gia là gia đình như thế nào? Ông Tông và Tông Ngự đều là quan chức cấp cao trong giới chính trị, Tông phu nhân là thương gia giàu có bậc nhất! Gia đình như thế này, một đứa nhà quê như Úc Tinh xứng gả sao?"