Cái thai của mẹ chồng - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:53:09
Lượt xem: 982
Sau 3 vòng phỏng vấn, tôi đã gia nhập thành công một công ty nước ngoài.
Vừa nhận lương, tôi đã mua vài hộp yến sào nước đường và rất nhiều thuốc bổ cho mẹ chồng trên 1 livestream.
Khi thấy tôi xách những bịch lớn nhỏ đựng thực phẩm bổ sung về nhà, hàng xóm khen ngợi lòng hiếu thảo của tôi hết lời.
Buổi tối, Trịnh An nói anh sẽ không về ăn tối vì anh có lớp. Bố chồng thản nhiên cắn hai miếng, đẩy bát ra rồi đi ra quảng trường khiêu vũ.
Nhìn bàn đầy bát đĩa bẩn, tôi cầm túi lên nói: “Mẹ, ở công ty có việc gấp, con qua xử lý đây.”
Tôi chậm rãi đi vòng ra phía sau quảng trường để tìm bố chồng.
Trước đây bố chồng tôi không mấy hào hứng với nhảy múa khiêu vũ! Thế mà bây giờ ông ta lại đến đây để khiêu vũ ở quảng trường, chắc chắn có gì đó ám muội.
Trên quảng trường không có nhiều ông già khiêu vũ. Chẳng mấy chốc, tôi đã nhìn thấy bố chồng mình ở một góc quảng trường.
Nói chính xác thì đó là bố chồng đang ôm Vương Phương.
Trà Sữa Tiên Sinh
Một điệu nhảy khiêu vũ hay đã được hai người biến thành điệu nhảy cá nhân.
Bố chồng thỉnh thoảng còn thực hiện một số động tác bước sang một bên, khiến Vương Phương trong n.g.ự.c cười toe toét. Họ làm tôi phát ốm!
Sự tiến bộ này nhanh hơn nhiều so với tôi nghĩ!
Chớp mắt, ngày mẹ chồng tôi đi kiểm tra thai đã đến.
"Bác mang thai ở tuổi này như đã bước vào cửa tử. Bác lại không khống chế lượng đường trong máu, hiện tại bị cao huyết áp cùng tiểu đường, tim phổi chức năng cũng có vấn đề!"
Nghe lời khuyên của bác sĩ, mẹ chồng tôi tỏ ra không hài lòng.
Bác sĩ lại quay đầu về phía tôi: “Bảo mẹ cô đừng giữ đứa trẻ này”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cai-thai-cua-me-chong/chuong-8.html.]
Tôi xấu hổ nói: “Mẹ tôi rất muốn có đứa con này. Bác sĩ, xin hãy nghĩ cách dùm chúng tôi!”
Bác sĩ bất lực lắc đầu, lấy ra toa thuốc chữa bệnh tiểu đường trong thai kỳ, kê đơn thuốc kiểm soát huyết áp cao và lượng đường trong m.á.u cho mẹ chồng.
Sau khi ra khỏi cửa phòng bác sĩ, mẹ chồng tôi nóng lòng nói: “Các bác sĩ này nóng lòng muốn chúng ta kê thêm thuốc, khám nhiều hơn. Ai mà không biết họ có hoa hồng cho những việc này!”
Nói xong, bà ấy giật lấy toa thuốc trị bệnh tiểu đường từ tay tôi và nhìn vài lần Trà Sữa Tiên Sinh: “Tao không muốn ăn những thứ c.h.ế.t tiệt này.”
"Mẹ nhìn xem!" Tôi chỉ vào thông tin vừa kiếm được từ Baidu trên điện thoại của mình, "Các bác sĩ trên mạng nói rằng một số phụ nữ mang thai mắc bệnh tiểu đường trong thai kỳ và tự khỏi sau khi sinh."
Đọc xong, mẹ chồng tôi tức giận hét lên: “Đấy thấy chưa! Bọn bác sĩ này nhẫn tâm quá! Tao biết họ nói với tao rằng tao sắp c.h.ế.t chỉ vì muốn kê thêm thuốc mà thôi! Tại sao không kê đơn cho mẹ tụi nó uống đi!”
Những phụ nữ mang thai đi tới lui đều quay đầu nhìn mẹ chồng tôi đang la hét ngoài phòng khám. Còn tôi đứng cạnh mẹ chồng mà không nói một lời.
Sau đó, mẹ chồng tôi nói không muốn đi khám thai nữa.
Vương Phương cũng không ngừng nấu một số món vừa nhiều đường, vừa nhiều mỡ cho mẹ chồng ăn.
Mẹ chồng tôi từ 60kg tăng lên 80kg. Cao chưa tới 1,6 mét, nhìn từ xa trông mẹ chồng tôi giống như một cái xô vậy.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi có thói quen bật xem hệ thống camera ở nhà. Tôi lại thấy Vương Phương, người đáng lí ra đã tan làm.
Lần nào bà ấy cũng tranh thủ buổi chiều mẹ chồng tôi đi đánh bài, bà sẽ ở nhà làm vài việc mờ ám với bố chồng.
Nhìn bà ấy và bố chồng l.à.m t.ì.n.h trên ghế sô pha, tôi định tắt camera.
Nhưng những gì bà ấy nói tiếp theo khiến tôi há hốc mồm!
"Anh Lâm, em có thai rồi!"
Bố vợ tên là Trịnh Thuỷ Lâm, Vương Phương luôn gọi ông là anh Lâm khi không có ai ở bên cạnh.
Lúc này, tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của bố chồng qua camera giám sát.