Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bức thư tình mùa hè rực lửa - 4

Cập nhật lúc: 2025-01-24 09:32:52
Lượt xem: 1,105

Động tác thu dọn đồ đạc của tôi dừng lại, ngẩng đầu mờ mịt nhìn lại Tần Hà. Anh đứng trong bóng tối: “Công ty xảy ra chút vấn đề, chi phiếu không dùng được. Xin lỗi.”

 

Trên khuôn mặt anh không hề có biểu cảm không cần thiết nào. Cho nên tôi cũng không chắc, anh có phải đang nói dối hay không.

 

“Vậy...”

 

“Hủy vé máy bay đi và tôi sẽ đền bù số tiền đã mất cho em.”

 

Tôi yên lặng đặt quần áo trở lại giường, đứng lên: “Được.”

 

Cuộc trò chuyện kết thúc và tôi vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

 

Tần Hà nhướng mày: “Muốn tôi đi à?”

 

“Ừm.”

 

“Bây giờ thì không được.” Anh chậm rãi nói: “Tôi đang bị theo dõi. Mấy tay săn ảnh ngoài cửa đang ước gì chụp được tin tức tình cảm của tôi. Lê Nguyện, em hẳn là cũng không muốn ngày mai cùng tôi lên TV chứ?”

 

Nhưng tôi thật sự rất buồn ngủ. Tôi ngồi ở bên mép giường, yên lặng chờ anh rời đi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Hà vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.

 

Cơn buồn ngủ dần dần nuốt chửng tôi. Cuối cùng nghiêng đầu, ngã xuống gối mềm. Khi chút ý thức cuối cùng rời khỏi tôi, tôi mơ hồ nghe thấy một câu: “Chúc ngủ ngon”.

 

4

 

Thật ra giấc ngủ của tôi luôn luôn rất nông. Những tia sáng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu lên mí mắt, tôi giật giật cánh tay, lại chạm vào một người. Hơi thở quen thuộc, dù đã qua mười năm, vẫn là cảm nhận được.

 

Dường như anh đã bị tôi đánh thức, giật giật, tay không kiêng nể gì mà nâng eo tôi, kéo gần chính mình.

 

Tôi bỗng nhiên mở mắt, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

 

Tần Hà còn đang nửa ngủ nửa tỉnh, lẩm bẩm một cách mơ hồ: “Chào buổi sáng...”

 

Tôi sững sờ một lúc rồi đột nhiên đứng dậy và đập gối vào anh: “Biến thái!!!”

 

Tần Hà bị đánh vài cái, vẻ mặt bốc mùi: “Lê Nguyện, em có bản lĩnh hơn rồi.”

 

“Anh không biết xấu hổ!”Tôi hoảng hốt sờ đến cổ vẫn được cài ngay ngắn của mình, mặt tôi tái mét vì sợ hãi.

 

Tần Hà híp híp mắt, thích ứng với ánh mặt trời chiếu vào mặt, đứng dậy vòng qua đầu giường đi về phía tôi. Áo sơ mi của anh giống như bị ném vào máy giặt quấy qua, nhăn nhúm. Mọi nét sắc sảo của quá khứ đã biến mất, lông mày anh nhíu chặt và trông có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

 

Tôi càng luống cuống: “Anh đừng như vậy...”

 

Tần Hà vén tóc tôi lên, đầu ngọn tóc bị một nút áo quấn lấy.

 

“Ai thèm chạm vào em...” Anh mắt cũng không ngước lên: “Em bị mộng du còn chưa khỏi à?”

 

Tôi sửng sốt, mới chú ý tới trên cổ áo Tần Hà, thiếu một cái cúc áo.

 

Anh vừa gỡ tóc, vừa cười lạnh ra tiếng: “Tối hôm qua ôm nút áo của tôi bỏ chạy, em muốn tôi làm gì bây giờ?”

 

Tôi nghẹn họng: “Vậy anh cắt tóc tôi không phải tốt rồi sao?”

 

“Tôi cắt mới là kỳ lạ đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Tần Hà lại cực kỳ kiên nhẫn. Rõ ràng chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái là có thể giải quyết chuyện này, anh sững sờ đứng ở bên cạnh tôi, chậm rãi làm, giống như giải câu đố.

 

Tôi đột nhiên nhớ tới rất lâu trước đây, lúc tôi và Tần Hà ở bên nhau. Anh nổi nóng và cắt mất một lọn tóc của tôi. Tôi vừa khóc vừa đi, bỏ anh lại phía sau.

 

Tần Hà đi theo: “A Nguyện, anh sai rồi, thật sai rồi, cả đời này cũng không cắt, hay là, em cắt tóc anh cũng được, đừng khóc.”

 

Tôi nhìn bóng lưng Tần Hà cởi nút áo trong gương, hỏi: “Tôi không khỏe đến thế, sao cúc áo lại rơi ra được?”

 

Tần Hà cuối cùng cũng trả lời được, khom lưng chống hai bên tôi, nghiêm túc nhìn tôi một lát, nghiêm trang nói: “Ông đây tự mình xé, sợ ngủ thiếp đi, nó làm em đau mà tỉnh giấc.”

 

Tim tôi hẫng một nhịp không rõ lý do, tôi đứng im tại chỗ.

 

Anh nói xong câu này, đi vào phòng tắm. Tôi ngửi ngửi tóc, dính vào mùi Tần Hà. Cũng không biết anh dùng nước hoa gì...

 

Chuông điện thoại vang lên, là bạn thân gọi tới: “A Nguyện, cậu lên máy bay chưa?”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi mới nhớ ra quên nói cho cô ấy biết, tạm thời thay đổi kế hoạch.

 

“Minh chưa về được, còn chưa lấy được tiền.”

 

“Vậy thì tốt quá, tổng bộ bảo cậu phải mời Tần Hà.” Cô ấy thở dài: “Là mệnh lệnh chết.”

 

“Anh ấy sẽ không đồng ý...”

 

“Dù sao cũng phải thử xem.”

 

“Thử cái gì?” Giọng Tần Hà đột ngột chen vào.

 

Bạn thân dừng một chút: “Chết tiệt, cậu sẽ không... Kích thích như vậy...”

 

Tôi vội vàng cúp điện thoại, phát hiện Tần Hà đã mặc áo choàng tắm, dựa vào cửa. Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tôi, như có điều suy nghĩ.

 

“Sao anh lại đi ra?”

 

Tần Hà dời mắt, lạnh lùng nói: “Em muốn tôi tham gia cái gì?”

 

“Buổi dạ hội trang sức của chúng tôi... Tháng sau, ở Paris.”

 

Có lẽ là ánh mắt tôi ẩn chứa chờ đợi, Tần Hà nhếch khóe môi: “Chuyện tháng sau ai biết trước được, nói sau đi.”

 

Tôi đã nói mà, anh làm sao có thể đồng ý.

 

Có người gõ cửa, Tần Hà đi trước tôi một bước ra mở cửa. Một lát sau, mang theo một cái túi giấy tới, ném cho tôi.

 

“Thay đi.”

 

“Cái gì?”

 

“Quần áo.”

 

Anh đứng đối diện gương đeo cà vạt: “Muốn tôi tham gia dạ hội của em, phải đi cùng tôi trước.

 

Loading...