Bố tôi mất tích rồi - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-06-12 20:12:33
Lượt xem: 3,105
17
Nếu như ngón tay nằm trong nồi nước lèo, bố tôi theo kế hoạch đã bôi m//áu của mình lên khắp phòng ngủ chính, khi báo cảnh sát, mẹ tôi có thể sẽ bị điều tra trong một năm rưỡi.
Mẹ tôi nhút nhát và rụt rè, ông bà ngoại tôi đã mất từ lâu và không ai giúp đỡ mẹ cả.
Chưa đầy hai tháng, bà nội tôi có thể dỗ dành để lấy hết tài sản.
Đáng tiếc bố tôi sợ đau, ngón tay đã bị tôi giấu đi. Mẹ tôi chỉ bị nhốt vài ngày, và bà bình an vô sự.
Bố và bà nội chắc tức lắm!
Họ đã cố gắng hết sức để khắc phục chuyện đó.
Trước hết, họ lừa tôi làm băng ghi âm giả làm nhân chứng thấy mẹ gi//ết bố. Nhưng như vậy cũng khiến mẹ tôi bị nhốt nhiều nhất là một hai ngày.
Bố tôi và chú Hai cùng nhau về nhà tôi, cố gắng tạo thêm “bằng chứng gi//ết người” để khẳng định tội gi//ết người cho mẹ.
Tôi đặt một chiếc camera ở cửa sổ của phòng ngủ thứ hai, và trong đoạn video tôi quay được, bố tôi và chú Hai từ sân sau bằng cách leo tường. Vừa đáp xuống đất, bố tôi đã bị chú Hai dùng gậy đánh gục và lôi vào bếp.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Có một kẽ hở ch//ết người trong kế hoạch của bà và bố, nhưng họ không hề hay biết. Kẽ hở này chính là chú Hai.
Chú Hai và bố tôi tính cách gần như giống hệt nhau, đều là l/ưu m/anh ăn chơi, gái gú, cờ bạc, lười biếng, ngồi chơi xơi nước.
Sự khác biệt duy nhất giữa ông ta và bố tôi là ông ta không may mắn như bố tôi là lấy được người vợ biết kiếm tiền.
Sự khác biệt này khiến bố tôi giàu sang phú quý, có vô số phụ nữ và cả hai đứa con, còn ông ta, cô đơn và nghèo khó, chỉ có thể chạy việc vặt sau lưng bố tôi, dựa vào những thứ bố tôi rỉ qua kẽ tay, chật vật sinh tồn.
Bố và bà nội tự cho là mình thông minh, nhưng khi họ âm mưu hại mẹ tôi, họ không giấu chú Hai, thậm chí còn nhờ chú Hai cùng bàn bạc.
Đây chính là điều mà cổ nhân khi nói chuyện cổ kim thường nói “đèn bàn tối tăm”.
Trong toàn bộ kế hoạch, chỉ cần bố tôi ch//ết thật, chuyện mẹ tôi gi//ết người thành sự thật.
Mẹ tôi không có người thân thích, và tất cả tài sản sẽ rơi vào tay bà nội.
Khi đó, bà nội sẽ chỉ còn lại chú Hai và một đứa con trai.
Chú Hai sẽ trở nên giàu có chỉ sau một đêm với nhà cửa, cửa hàng và tiền tiết kiệm.
Chú Hai không may rồi!
Khi ông ta và bố tôi trèo qua tường, họ đụng phải một người hàng xóm đi nhậu ở ngõ sau.
Hàng xóm tưởng ban ngày gặp ma, sợ tới mức không dám phát ra tiếng động.
Về đến nhà, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, liền gọi hơn chục người hàng xóm đến phá cửa nhà tôi, muốn xem bố tôi là người hay ma.
Tôi nhìn thấy hiện trường vụ gi//ết người mà chú Hai đã c.h.é.m bố tôi và muốn luộc ông ta.
18
Bằng chứng đã được kết luận, chú Hai đã phải nhận tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bo-toi-mat-tich-roi/phan-6.html.]
Sau khi bị cảnh sát thẩm vấn một chút, ông ta đã khai hết và bà nội tôi cũng được đưa vào tù.
Bà nội khóc như trời giáng, bà không trách mình, không mắng chú Hai, bà đ.ấ.m n.g.ự.c chửi mẹ tôi, nói mẹ tôi xui xẻo, hại nhà chồng, nguyền rủa tôi và mẹ tôi ch//ết đi.
Hai ngày sau khi vụ án khép lại, Đội trưởng Lý chặn tôi ở cổng trường.
Đó là ngày tốt nghiệp.
Sau lễ tốt nghiệp, và một kỳ nghỉ hè nữa, tôi sẽ vào cấp hai.
Đội trưởng Lý mang theo một túi bằng chứng có camera của tôi trong đó.
Vụ án của chú Hai xảy ra quá đột ngột khiến tôi không ngờ tới nên đã không kịp giấu nó trước khi cảnh sát khám xét nhà.
Khi ấy là buổi tối, Đội trưởng Lý đứng ngược sáng, khuôn mặt vùi vào trong bóng tối, dưới ánh chiều tà ánh mắt mờ mịt, Đội trưởng Lý hỏi tôi.
"Để xem nào, camera của cháu đã ghi lại cảnh bố cháu chặt ngón tay và cảnh cháu cùng mẹ băm thịt vào buổi tối."
"Sao cháu không lấy ra? Những thứ này có thể chứng minh mẹ cháu vô tội."
Đầu tôi lắc như lắc, tóc hất vào má rất đau.
"Cháu quên mất, cháu có những video này sao? Cháu không nhớ."
Sắc mặt Đội trưởng Lý cứng ngắc, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
"Cái camera lần đầu tiên chú cảnh sát lục soát nhà ở đâu rồi?"
Tôi sợ đến mức né tránh ánh mắt, nhìn quanh tìm mẹ và cô giáo rồi liên tục lắc đầu.
"Cháu không biết."
Đội trưởng Lý dừng một chút, không đặt câu hỏi nữa, chuyển thành khẳng định.
"Trương luật sư nói, mấy ngày trước chú Hai của cháu gi//ết người, cháu đặc biệt nhờ luật sư nói cho chú Hai của cháu, không có t.h.i t.h.ể bố cháu, mẹ cháu sẽ được thả."
Tôi đã bình tĩnh lại và ngừng giả vờ ngớ ngẩn và dễ thương như một đứa trẻ nên làm.
Tôi nhìn vào mắt Đội trưởng Lý.
"Chú Lý, bọn họ đã có thể dừng lại bất cứ lúc nào, phải không?"
Từ việc mẹ tôi hứa đưa một nửa số tiền tiết kiệm, đến lần đầu tiên tôi trình báo tội ác và phát hiện ra rằng nó đầy sơ hở, bố tôi đã có vô số cơ hội để từ bỏ.
Chú Hai cũng không phải hạ quyết tâm gi//ết người ngay từ đầu.
Con đường này là do chính họ từng bước đi tới và kết cuộc này cũng do chính họ định đoạt.
Tôi không cần bố tôi phải ch//ết. Không ai sẵn sàng ch//ết trừ khi họ bị ép buộc.
Cho dù, chú Hai tôi là một tên cặn bã.
Tôi chắp tay sau lưng, vươn thẳng vai và nở nụ cười của một cô bé ngoan.
"Chú Lý, cháu có phạm tội không?"