Bất Diệt Phượng Hoàng: Thanh Chi Cầm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-19 07:39:02
Lượt xem: 42
Thanh Chi Cầm quay đầu lại, thấy một lão bà tóc bạc phơ đang ngồi bên cạnh giường, ánh mắt hiền từ nhìn nàng.
"Đây là đâu?" Thanh Chi Cầm hỏi, giọng nói vẫn còn khàn đặc.
"Đây là nhà của lão thân. Mấy ngày trước, lão thân thấy con nằm bất tỉnh bên bờ suối, liền mang con về đây." Lão bà đáp.
Thanh Chi Cầm cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn. Nàng nhớ ra mình đã bị Thanh Lam Ngọc và Lãnh Thiên Hàn hãm hại, linh căn bị phế, thân thể bị tra tấn đến chết. Vậy mà... nàng lại sống lại?
"Lão bà, con... con đã hôn mê bao lâu rồi?"
"Đã ba ngày rồi."
Ba ngày? Thanh Chi Cầm giật mình. Nàng cảm thấy cơ thể mình khác lạ, yếu ớt hơn trước rất nhiều. Linh lực trong cơ thể hoàn toàn biến mất, nàng đã trở thành một phế nhân.
Nhưng... nàng vẫn còn sống! Đây là cơ hội trời ban!
Thanh Chi Cầm nắm chặt tay, ánh mắt rực lửa hận thù. Nàng thề sẽ báo thù, sẽ khiến những kẻ đã hãm hại nàng phải trả giá đắt!
Phượng hoàng niết bàn, tái sinh từ tro tàn…
Một tháng trôi qua kể từ ngày Thanh Chi Cầm tỉnh lại trong túp lều tranh của lão bà họ Lâm. Cơ thể nàng dần hồi phục, nhưng linh căn bị phế, kinh mạch đứt đoạn khiến việc tu luyện trở nên vô cùng khó khăn. Nàng biết mình đã trọng sinh vào một thân xác khác, một phế vật bị Thanh gia ruồng bỏ, cũng tên là Thanh Chi Cầm. Sự trùng hợp oái oăm này càng khiến ngọn lửa hận thù trong lòng nàng bùng cháy mãnh liệt.
“Lão bà, con muốn trở về Thanh gia.” Một ngày, Thanh Chi Cầm nói với lão bà Lâm.
Lão bà Lâm nhìn nàng, ánh mắt lo lắng: “Con à, trở về đó chỉ chuốc lấy khổ đau thôi. Họ đã ruồng bỏ con rồi, tại sao con còn muốn quay lại?”
“Con có việc phải làm.” Thanh Chi Cầm đáp, giọng nói kiên quyết. Nàng không thể trốn tránh mãi được. Nàng phải đối mặt với những kẻ đã hại nàng, đòi lại công bằng cho bản thân và gia tộc.
Lão bà Lâm thở dài, biết không thể khuyên can được nàng. Bà lấy ra một chiếc túi vải nhỏ, đưa cho Thanh Chi Cầm: “Cầm lấy, ít tiền này coi như lão thân giúp con. Hãy bảo trọng.”
Thanh Chi Cầm nhận lấy túi tiền, cúi đầu cảm tạ lão bà Lâm rồi rời đi.
Cánh cổng Thanh gia nguy nga, tráng lệ như xưa, nhưng trong mắt Thanh Chi Cầm, nó lại mang một vẻ lạnh lẽo, đáng sợ. Nàng hít sâu một hơi, bước qua cánh cổng, trở về nơi đã từng là nhà của mình.
Vừa bước vào, nàng đã bị một đám gia nhân chặn lại. Bọn chúng nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, chế giễu.
“Đây không phải là phế vật Thanh Chi Cầm sao? Sao lại dám quay về đây?”
“Đúng vậy, không phải đã bị đuổi ra ngoài rồi sao? Còn mặt mũi nào mà quay lại?”
Thanh Chi Cầm lạnh lùng nhìn bọn chúng, không nói một lời. Kiếp trước, nàng là thiên kim tiểu thư được mọi người kính trọng, nay lại bị đám gia nhân khinh rẻ, sự tương phản này khiến nàng cảm thấy chua xót, nhưng cũng càng kiên định hơn với quyết tâm trả thù.
“Trường Giang, ngươi còn nhớ ta không?” Thanh Chi Cầm lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía một tên gia nhân đứng đầu.