Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Báo thù - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-11-22 20:53:51
Lượt xem: 112

8.

Chờ đến khi tôi về tới nhà mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Ba mẹ tôi xem thường Lâm Kính Tri nên yêu cầu Nguyên Giảo Giảo cắt đứt với gã.

Nhưng bọn họ đã quên mất hai việc.

Một, hai người này đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đây là thời điểm Nguyên Giảo Giảo yêu Lâm Kính Tri sâu đậm nhất, tỷ lệ cô ả buông tay là một con số nhỏ vô cùng.

Hai, Nguyên Giảo Giảo xưa nay thích cái gì là được cái đó, ba mẹ chưa bao giờ ép buộc cô ả làm bất cứ việc gì, chuyện lần này xem như đã kích động “nút” phản nghịch trong lòng cô ả, nên cô ả càng không muốn thỏa hiệp.

Tôi vừa vào phòng khách đã thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế âm thầm rơi nước mắt.

Con gái yêu chẳng thấu nỗi khổ tâm của bà ta nên cứ to mồm cãi lại, còn chồng thì đẩy hết trách nhiệm cho bà ta, còn nói vì bà ta không chăm con kỹ lưỡng nên mới xảy ra cơ sự này. Nhưng bà ta có muốn chuyện này xảy ra đâu? Sao ai cũng oán trách bà ta vậy chứ?

“Mẹ.”

Mẹ tôi ngước lên nhìn, tôi mang một ly nước ấm và khăn giấy tới cho bà ta, ánh mắt tràn ngập đau lòng.

“Mẹ đừng khóc, chuyện này đâu thể trách mẹ được, mẹ không sai.”

Con người chính là như vậy, khi bạn đang tủi hờn vì bị người ta phủ nhận mọi công sức, rồi đột nhiên có người đứng về phía bạn, nói với bạn rằng bạn không sai, vậy thì sự uất sức trong lòng sẽ càng lúc càng bành trướng.

“Nguyên Ý, mẹ không muốn như vậy đâu, mẹ thật sự không muốn…”

Nước mắt mẹ tôi tuôn rơi càng lúc càng nhiều, mỗi một câu nói ra đều mang theo nỗi buồn tủi.

Tôi đặt ly nước sang bên cạnh rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ mình, tuy không nói câu nào nhưng hốc mắt cũng đỏ hoe theo bà ta.

Mẹ tôi kể lể xong thì ôm chầm lấy tôi khóc tiếp.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lên lưng mẹ mình, chờ bà ta khóc xong mới nói: “Mẹ, dù có chuyện gì thì con cũng sẽ tin tưởng và chăm sóc mẹ, mẹ phải tin con.”

Mẹ tôi không trả lời. Qua một lúc lâu bà ta mới buông tôi ra và nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp.

“Nguyên Ý, mẹ có lỗi với con.”

“Mẹ, mẹ uống nước đi.”

Mẹ tôi nhận lấy ly nước và uống từng ngụm.

“Mẹ.” Tôi nói tiếp, “Hôm nay ba kích động quá nên mới nói mẹ như vậy, mẹ phải tin ba, ba yêu thương Giảo Giảo thế kia, mẹ là mẹ của con bé nên chắc chắn ba sẽ thương mẹ hơn cả em gái con nữa.”

Mẹ tôi đặt ly nước xuống.

Sự thật là thế phải không?

“Không, ông ấy không yêu mẹ, không yêu chút nào đâu.”

Một trận khóc dài khiến tinh thần mẹ tôi yếu ớt đến cùng cực, bởi vậy bà ta mới thốt ra câu nói mà mình vẫn luôn chôn chặt trong lòng.

Tôi chẳng nói thêm gì nữa.

Một lát sau tôi đến phòng của em gái.

Nguyên Giảo Giảo cũng đang khóc, thấy tôi vào, cô ả trừng mắt như thể nhìn thấy kẻ thù g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ vậy.

Tôi không nhiều lời mà đặt điện thoại di động xuống.

“Giảo Giảo, chị biết em đang rất khó chịu, nếu em muốn liên lạc với anh ta thì cứ dùng điện thoại của chị đi.”

“Chị mà tốt như vậy á?” Người nọ nghi ngờ.

Tôi buông tiếng thở dài, “Giảo Giảo, chị nói rồi, em là em gái của chị, chị không giúp em thì giúp ai đây? Chị sẽ không nói chuyện này với ai đâu, có nói ra thì ba mẹ cũng chỉ trách chị thôi.”

Đến đây cô ả mới miễn cưỡng tin tôi.

“Tôi thấy chị cũng chả có gan đó đâu.”

Tôi ngồi trong phòng nhìn Nguyên Giảo Giảo vội vàng nói chuyện với Lâm Kính Tri, chưa nói được mấy câu mà cô ả đã cười tươi rói, trông có vẻ hạnh phúc lắm.

Tôi thừa biết Lâm Kính Tri rất giỏi trong việc dỗ người ta vui, hai năm trước gã cũng “cưa đổ” Nguyên Giảo Giảo nhờ vào mồm mép, đấy là minh chứng tốt nhất chứ đâu xa.

Sau khi ngồi đợi khoảng một tiếng, tôi lấy lại điện thoại và bước ra ngoài.

Ngày hôm sau, Nguyên Giảo Giảo chủ động thỏa hiệp, còn bảo đảm với ba rằng mình sẽ không bao giờ lui tới với Lâm Kính Tri nữa, ba tôi rất hài lòng, cứ ngỡ là mình đã thành công rồi.

Nhưng tôi biết, người thành công trong chuyện này chính là Lâm Kính Tri.

Thừa lúc tâm tình của ba đang tốt, mẹ tôi đột nhiên nhắc đến tôi.

Bà ta nói tôi nên học thứ gì đó, dù sao cũng đã mười chín tuổi, đâu thể cứ thế này mãi được.

Nếu là trước kia thì nhất định Nguyên Giảo Giảo sẽ bất mãn lắm, nhưng bây giờ cô ả chỉ mải mê nghĩ về người trong lòng, huống chi hôm trước tôi còn ra tay tương trợ, nên có lẽ cô ả thấy chuyện này chả có gì to tát nên chẳng thèm có ý kiến.

Tâm trạng của ba đang tốt nên hỏi tôi muốn học gì.

Tôi trả lời rằng tôi cần một giáo viên dạy kèm tại nhà để ôn lại kiến thức cấp hai và cấp ba.

Đúng là Diệp Thời Nhất đã phụ đạo cho tôi, nhưng thành tích của tôi đâu thể đột nhiên tăng mạnh khi chỉ dựa vào những buổi dạy lúc rảnh rỗi của cậu ta chứ? Tôi cần một tấm khiêng che đậy kỹ càng hơn.

Yêu cầu này chẳng có gì quá đáng nên ba tôi đồng ý ngay.

Thời gian sau đó, có lẽ mẹ tôi cũng nhận ra những thiệt thòi mà tôi phải chịu nên đôi lúc bà ta sẽ bù đắp bằng cách này hoặc cách nọ, đương nhiên bà ta không dám để Nguyên Giảo Giảo phát hiện vì sợ cô ả sẽ mất hứng.

Tôi rất phối hợp, ngoan ngoãn làm một đứa con thấu tình đạt lý trong mắt bà ta.

Hôm đó tôi chợt nhận được cuộc gọi từ Diệp Thời Nhất vào nửa đêm.

Trừ tôi và Nguyên Giảo Giảo ra thì trong nhà chỉ còn người làm mà thôi, ba tôi ở lại công ty làm cho xong việc, mẹ tôi thì đến nhà bạn thân chơi rồi ngủ lại luôn.

Tôi vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng khóc vừa đè nén vừa thống khổ của Diệp Thời Nhất.

“Chị Ý Ý, tôi thật sự khó chịu lắm, chị có thể đến đây với tôi không? Trừ chị ra, bây giờ tôi chẳng biết tìm ai nữa.”

Tôi nhìn ra khung trời đen sẫm ngoài cửa sổ.

“Thời Nhất, xin lỗi cậu, bây giờ muộn quá, tôi là con gái nên không tiện ra ngoài tìm cậu đâu, hay là cậu nói qua điện thoại đi.”

Bên kia im lặng một lúc rồi đồng ý.

Tối hôm đó tôi trò chuyện với người nọ đến tận sáng.

Diệp Thời Nhất nói nhiều lắm, cậu ta kể mình có nuôi một bé mèo rất nhiều năm rồi, nhưng hôm nay đột nhiên bé mèo ấy chạy đi đâu mất, cậu ta chẳng tìm thấy nó nữa.

Bé mèo ấy do mẹ cậu ta mua cho, nhiều năm qua nó luôn ở cạnh cậu ta, rồi dần dần trở thành một phần quan trọng không thể thiếu, tuy không phải là người thân nhưng còn quý hơn cả ruột thịt.

Diệp Thời Nhất nói cậu ta tìm nó rất lâu rồi nhưng chẳng thấy, cậu ta sợ, sợ nó sẽ rơi vào tay bọn xấu, sợ nó không được sống yên ổn.

Tôi im lặng nghe cậu ta kể xong rồi đáp: “Thời Nhất, có khi nó sẽ gặp được một người chủ mới tốt với nó, thế thì cậu nên chúc phúc cho nó chứ.”

Diệp Thời Nhất im lặng, tôi nhẹ nhàng hát một bài ca d.a.o vô cùng dịu dàng cho người kia nghe.

Sau nửa tiếng ngâm nga, tôi nghe thấy giọng nói khe khẽ của Diệp Thời Nhất, “Chị Ý Ý, hình như tôi thích chị mất rồi.”

Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đen đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho những tia nắng đầu tiên nhảy nhót trên thềm cửa.

“Thời Nhất, cậu xem, trời sáng rồi kìa.”

Từ hôm đó trở đi, Diệp Thời Nhất tốt với tôi còn hơn cả trước kia, chưa kể hành động của cậu ta còn trắng trợn chẳng thèm kiêng nể ai, suốt ngày cứ gửi đồ ăn và đồ dùng cho tôi.

Nguyên Giảo Giảo rất khó chịu, nhưng Diệp Thời Nhất chẳng thèm đoái hoài gì tới cô ả, cho dù cô cả có giận thì cậu ta cũng làm như không thấy, lại còn không cho phép cô ả bắt nạt tôi nữa.

Nguyên Giảo Giảo định dùng chiêu cũ là mách ba mẹ, nhưng Diệp Thời Nhất lại uy hiếp, nếu cô ả thật sự làm thế thì cậu ta cũng nói cho ba mẹ tôi biết chuyện cô ả và Lâm Kính Tri vẫn còn qua lại với nhau.

Nguyên Giảo Giảo nghe thế bèn im miệng, sau đó giận dỗi theo dõi từng hành động của tôi.

Lâm Kính Tri dùng số điện thoại khác gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, gã bảo tôi hãy cách xa Diệp Thời Nhất, đừng nên tin cậu ta vì cậu ta không phải người tốt.

Tôi chẳng để ý đến mấy tin nhắn đó, người nọ gửi tin nhắn liên tục suốt mấy ngày mới chịu dừng.

Sinh nhật mười tám tuổi của Nguyên Giảo Giảo đã đến.

Đương nhiên ba tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc thật lớn, còn người chị gái như tôi đây cũng phải tham gia chứ.

Nguyên Giảo Giảo chẳng giấu nổi sự hả hê trong ánh mắt mỗi khi nhìn tôi, tôi thừa biết cô ả đang chuẩn bị bêu xấu tôi vào ngày sinh nhật đó.

Đúng lúc tôi cũng chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cô ả.

Ngày sinh nhật hôm đó có rất đông người đến dự, trừ đám bạn bè của Nguyên Giảo Giảo thì người quen của ba cũng tới góp vui.

Ba tôi thật sự rất thương Nguyên Giảo Giảo, từ khi cô ả chào đời cho tới bây giờ, năm nào ông ta cũng chụp rất nhiều hình cho cô ả, thế nên hôm nay ông ta định chơi lớn, chiếu những tấm ảnh ấy lên màn hình.

Nếu thật là như vậy thì người ta sẽ xúc động lắm cho xem.

Ấy vậy mà hình ảnh được tung lên chỉ là một tờ giấy xét nghiệm, trên đó in rõ cái tên Tuyên Nhiễm.

“Chuyện gì vậy?” Nhìn tờ giấy đó, ba tôi bắt đầu luống cuống.

Nguyên Giảo Giảo hoang mang khiếp sợ, cô ả vô thức muốn tìm Tuyên Nhiễm để hỏi chuyện này là như thế nào, thế nhưng nhìn xung quanh một lượt xong cô ả mới nhớ ra Tuyên Nhiễm nói hôm nay không khỏe nên đến trễ.

Hình ảnh trên màn hình chợt thay đổi, lần này là cảnh thân mật của Tuyên Nhiễm và một người nào đó.

Đó chẳng phải là ba của chúng tôi ư?

Nguyên Giảo Giảo lập tức hiểu ra mọi chuyện, cô ả nhìn sang người ba thân yêu với ánh mắt không thể tin được.

Từng hình ảnh cứ thi nhau xuất hiện, bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi được chuẩn bị tỉ mỉ đã trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Dù ba tôi đã bảo người ta tắt máy chiếu đi, nhưng chẳng thể cứu vãn kịp nữa rồi.

Mẹ tôi không chấp nhận được sự thật nên ngất xỉu.

Tôi nhếch môi nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, sau đó đi tới dìu mẹ cùng đám người giúp việc.

“Đưa mẹ tôi tới bệnh viện đi.”

Người làm đang luống cuống lập tức nghe theo lời tôi.

Khi mẹ tôi tỉnh dậy trong bệnh viện thì bên cạnh chỉ có mỗi tôi mà thôi.

Bà ta nhìn quanh một vòng nhưng chẳng thấy ai cả, nỗi thất vọng tràn ngập trong ánh mắt.

Bà ta bắt đầu khóc, “Nguyên Ý, ba con gây ra chuyện như vậy, con nói xem mẹ nên làm gì bây giờ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bao-thu-jckl/chuong-3.html.]

Có thế nào thì bà ta cũng không ngờ gia đình đang êm ấm hòa thuận của mình lại trở nên mỏng manh đến nhường này, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành trăm mảnh nhỏ vậy.

“Mẹ, chuyện này không thể trách Giảo Giảo, con biết con bé không cố ý đâu. Chắc con bé cũng chẳng biết bạn học mà nó đưa về nhà lại có tâm tư như thế.”

Mẹ tôi nhớ ra Tuyên Nhiễm được Nguyên Giảo Giảo mang về nhà.

Giờ khắc này bà ta không khỏi mang theo oán giận dù đó có là đứa con gái mà bà ta yêu thương nhất, huống chi khi bà ta tỉnh lại, đứa con gái đó cũng chẳng có mặt ở đây, so ra còn chả bằng cô con gái vừa mới tìm lại được.

“Mẹ, Giảo Giảo vẫn chưa tới, có lẽ con bé đang xử lý chuyện quan trọng hơn.” Tôi nói.

Mẹ tôi không trả lời, tuy được tôi an ủi nhưng vẻ mặt bà ta chẳng thể khá lên nổi.

Còn chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ ruột chứ?

9.

Chuyện xảy ra hôm đó không nhỏ, ba tôi và Nguyên Giảo Giảo bận đến mức mấy ngày rồi mà chẳng có thời gian tới thăm mẹ tôi.

Ngày nào tôi cũng đến bệnh viện đúng giờ, mỗi lần tới đó đều mang theo mấy loại trái cây mà mẹ tôi thích nhất, sau đó tôi sẽ ngồi bên cạnh bà ta, lo lắng hỏi thăm tình hình của bà ta từ chỗ y tá.

Chưa tới mấy ngày mà tôi đã trở thành cô con gái hiểu chuyện hiếu thảo trong mắt mấy cô y tá và những bệnh nhân khác.

Lần nào mẹ thấy tôi tới thăm cũng đều nhìn ra phía sau tôi, rồi bà ta lại không nén nổi thất vọng khi chẳng thấy ai khác ngoài đứa con gái này.

“Nguyên Ý, ba con xử lý chuyện đó như thế nào?” Bà ta kéo tay tôi.

“Nghe ý của ba, hình như không truy cứu nữa ạ.”

“Cái gì?” Mẹ tôi cất cao giọng, mắt trợn to, “Sao có thể không truy cứu, sao có thể bỏ qua như vậy?”

Vậy bà ta là gì đây? Là trò cười cho thiên hạ à?

“Mẹ đừng gấp, Giảo Giảo cũng đứng về phía ba, có lẽ bọn họ cảm thấy Tuyên Nhiễm đáng thương quá.”

“Ngay cả Giảo Giảo cũng nói thế à?” Mẹ tôi giận đến cùng cực, “Mẹ mới là mẹ ruột của nó, vậy mà bây giờ nó dám đứng về phía con điếm kia, sao nó có thể đối xử với mẹ như vậy?”

Ba tôi chẳng yêu thương gì bà ta, bà ta biết rõ điều ấy nên đã dành trọng tình yêu cho Nguyên Giảo Giảo, lúc nào cũng xem cô ả là tất cả, sau này cô ả sẽ là nơi bà ta có thể dựa vào.

Sự lựa chọn của Nguyên Giảo Giảo chẳng khác nào đ.ấ.m thẳng vào tim bà ta.

Tôi nhẹ giọng an ủi, để mặc cho người mẹ đang sụp đổ ôm chặt lấy mình.

“Mẹ, mẹ phải biết rằng mẹ còn có con, con cũng là con gái của mẹ, là đứa con mẹ vất vả mang nặng đẻ đau mà.”

Tôi dùng giọng nói dịu dàng nhất tiêm những lời này vào đầu mẹ mình.

Sau khi mẹ tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi, tôi cầm điện thoại im lặng ngồi bên cạnh.

Việc ba và Nguyên Giảo Giảo không dám tóm lấy Tuyên Nhiễm đều nằm trong dự liệu của tôi.

Là tôi vô tình tiết lộ một tin tức quan trọng cho Tuyên Nhiễm, trước kia có người từng mang thai con của ba tôi, chẳng qua chuyện đó đã chìm nghỉm chẳng để lại chút manh mối nào, ngay cả người phụ nữ nọ cũng mai danh ẩn tích rồi.

Tin thức đó là giả, nhưng Tuyên Nhiễm nào dám đi chứng thực? Cô ta là người có đầu óc nhạy bén, lại còn giỏi nhận biết cảm xúc của ba tôi. Sau khi hai người họ qua lại với nhau, Tuyên Nhiễm cũng biết người đàn ông này vô cùng thâm độc, ông ta hoàn toàn có thể làm ra chuyện mà tôi nói.

Tuyên Nhiễm sợ lắm, cô ta sợ sau này cô ta chẳng còn mạng để hưởng thụ vinh hoa phú quý nữa, vì vậy cô ta nhớ đến La Mạt Mạt, đúng lúc La Mạt Mạt vẫn còn ghi hận Nguyên Giảo Giảo mà chưa có thời cơ để trả thù, chẳng phải nay cơ hội đã dâng tới tận miệng rồi sao?

La Mạt Mạt dặn Tuyên Nhiễm cứ nghe lời Nguyên Giảo Giảo, sau đó quay mấy đoạn video có thể bắt chẹt cô ả.

Lúc này Lâm Kính Tri đã dụ dỗ Nguyên Giảo Giảo vượt quá giới hạn, trong lúc tình cảm đang thăng hoa, hơn nữa đã thử trái cấm một lần thì sẽ muốn nếm thêm lần nữa, tiếc rằng khách sạn đòi thẻ căn cước, nếu đưa ra thì ba tôi sẽ biết ngay.

Lâm Kính Tri thừa biết ba tôi đang cho người trông chừng khắp nơi, đâu đâu cũng có nguy hiểm rình rập. Đúng lúc ấy Tuyên Nhiễm đã cho bọn họ thông tin về một phòng trọ sạch sẽ, đồng thời cô ta còn đặt một chiếc camera loại nhỏ trong căn phòng ấy.

Tôi đã dự đoán được việc Lâm Kính Tri và Nguyên Giảo Giảo sẽ làm chuyện người lớn, dẫu sao thì tôi cũng là người hiểu gã nhất mà, tôi biết thừa tính háo thắng, bất chấp tất cả để đạt được nguyện vọng của gã. Huống chi chính tôi đã ra ám hiệu cho gã.

Từng người một, chẳng ai thoát được tôi đâu.

Tôi vừa cười vừa nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.

Có lẽ ngày nào cũng vất vả học tập và chăm sóc mẹ nên hôm đó tôi vừa ra ngoài thì hụt chân, ngã nhào xuống cầu thang rồi hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trên giường bệnh rồi. Tôi từ từ quay đầu sang, đúng lúc bắt gặp gương mặt lo lắng đến xoắn xuýt của Diệp Thời Nhất, mắt cậu ta đỏ ngầu, vành mắt cũng thâm đen.

“Sao chị bất cẩn như vậy hả? Sao lại để bị ngã?”

Cậu ta vừa nói vừa nhìn tôi với dáng vẻ vô cùng căng thẳng.

Tôi ngại ngùng cười với cậu ta, “Xin lỗi, để cậu lo lắng rồi.”

“Nói mấy lời này làm gì, tôi không lo cho chị thì lo cho ai?” Cậu ta vừa nói vừa cúi đầu gọt táo.

Nghe y tá nói tôi hôn mê những ba ngày nên mẹ tôi lo lắm, nếu không phải sức khỏe chưa ổn định thì ba ta đã đến thăm tôi rồi.

Tình hình của tôi tốt hơn mẹ nhiều, chưa tới ba ngày mà tôi đã bước xuống giường được rồi. Ngày nào Diệp Thời Nhất cũng qua lại giữa trường học và bệnh viện, cuối cùng tôi đành bảo cậu ta cứ về tập trung học hành, tôi vẫn ổn, sẽ xuất viện nhanh thôi.

Lúc này cậu ta mới lưu luyến rời đi.

Ngày thứ hai sau khi Diệp Thời Nhất chẳng còn xuất hiện tại bệnh viện nữa, tôi bước vào phòng bệnh của mẹ tôi với một tập tài liệu chỉnh tề trong tay.

Mẹ tôi đang rầu rĩ ngồi trên giường, có lẽ bà ta đau lòng vì lâu như vậy rồi mà chẳng có ai tới thăm mình.

Tôi ngồi xuống trước mặt mẹ, qua một lúc lâu bà ta mới nhìn thấy tôi.

“Nguyên Ý, con đến rồi.”

“Mẹ, con có chuyện cần nói cho mẹ biết.”

Tôi đưa tập tài liệu cho mẹ.

Bà ta hoang mang nhìn tôi, cho đến khi xem xong nội dung của tập tài liệu thì từng ngón tay của bà ta đều run rẩy không thôi, con ngươi cũng co lại như sắp lâm vào hôn mê.

“Mấy cái này là thật sao?” Giọng bà ta run run.

Tôi gật đầu, “Mẹ không tin thì cứ đi điều tra.”

“Nhưng sao có thể? Nó là con của mẹ, là đứa con mà mẹ mang nặng suốt chín tháng, sao không phải là ruột thịt được chứ?”

“Nhưng sự thật là thế mà mẹ, con gái của mẹ không phải là con gái ruột, vậy mẹ nghĩ con gái ruột của mẹ đang ở đâu?”

“Nó đâu rồi? Nó ở đâu?” Mẹ tôi nắm chặt lấy tay tôi.

“Chết rồi.” Tôi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để thốt ra câu nói tàn nhẫn nhất, “Bị ba ruột của nó g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.”

“Nhưng đó là con gái ruột của ông ta mà.”

“Chỉ có như vậy thì ông ta mới giữ được vị trí cho đứa con gái của người mà ông ta yêu thương.”

Thật ra câu tôi vừa nói chỉ là phán đoán mà thôi, nhưng chả quan trọng, bây giờ việc mẹ tôi tin tưởng mới là điều cần thiết.

“Mẹ không thấy Giảo Giảo chả giống mẹ chút nào à? Tại sao cũng là con gái, nhưng Giảo Giảo chẳng khác nào sinh mạng của ba, còn con thì ông ta chẳng thèm liếc nhìn lấy một lần, bởi vì sao? Vì con chui ra từ bụng mẹ đó!”

“Mẹ đoán xem, tại sao mẹ lại trúng độc rồi không mang thai được nữa? Là vì ba muốn đền bù cho người trong lòng nên ông ta dâng mọi thứ cho Giảo Giảo, bất kỳ vật cản đường nào cũng sẽ bị ông ta diệt trừ mẹ à.”

Lời tôi nói như tiếng nguyền rủa của ma quỷ quấn chặt lấy mẹ tôi, khiến bà thống khổ đến cùng cực nhưng chẳng thể nào giãy giụa.

“Con thấy hình chụp của người mà ba yêu rồi, trên đó ghi tên của người nọ là Dụ Nhiên Nhiên, bà ấy có một nốt ruồi nhỏ gần khóe mắt. Trùng hợp là tên của Tuyên Nhiễm có chữ Nhiễm*, khóe mắt của cậu ta cũng có nốt ruồi, dù không nhỏ như người phụ nữ kia.”

* Trong tên Dụ Nhiên Nhiên, chữ nhiên đọc là [rán], còn Nhiễm trong Tuyên Nhiễm đọc là [rǎn]. Cách đọc na ná nhau.

Dẫu gì cũng là cô gái do tôi kỳ công chọn lựa mà.

Thật ra Tuyên Nhiễm không hề giống Dụ Nhiên Nhiên, trừ trong tên có một chữ cùng âm và nốt ruồi lệ ở khóe mắt. Tính tình của hai người họ cũng chẳng giống nốt. Cơ mà có sao đâu? Dù chưa từng nhìn thấy tình cũ của ba, nhưng tôi có thể đoán được sở thích của ông ta là kiểu người ngây thơ trong sáng.

May mắn là Tuyên Nhiễm thuộc kiểu người rất giỏi trong việc quan sát sắc mặt, lại còn am hiểu phỏng đoán lòng người, quan trọng nhất là cô ta vô cùng tham lam và có dã tâm, hơn nữa cũng không ngốc nghếch.

Tôi im lặng chờ đợi mẹ mình bình tĩnh trở lại, sau đó bà rối rắm nhìn tôi.

“Sao con biết mấy chuyện này?”

“Con nhớ lại hết rồi.” Tôi đáp.

Hiện tại chưa phải lúc nói cho mẹ tôi nghe lý do tôi biết hết thảy.

“Mẹ, chỉ có con là người sẽ đứng bên cạnh mẹ mãi mãi, mẹ có muốn bọn họ phải hối hận không? Muốn báo thù cho em gái đã c.h.ế.t của con không?”

Chỉ có lúc này tôi mới để lộ ra dã tâm vẫn luôn cuồn cuộn nhưng được che giấu dưới mặt biển tĩnh lặng của mình.

Mẹ tôi ngơ ngác, “Con muốn mẹ làm thế nào?”

Tôi ghé vào tai bà dịu dàng nói một câu.

Sau khi mẹ tôi ngồi thẳng dậy, tôi có thể nhìn thấy sự do dự trong mắt bà ta, nhưng cuối cùng bà ta vẫn gật đầu.

“Được, mẹ nghe con.” Mẹ tôi siết chặt tay, “Mẹ muốn bọn họ phải hối hận.”

Người phụ nữ xưa nay ép dạ cầu toàn rốt cuộc đã bị đẩy đến bờ vực tuyệt vọng rồi.

Tôi vừa ra khỏi bệnh viện thì nhận được điện thoại của Diệp Thời Nhất.

Cậu ta nói nhớ tôi nên muốn đến chỗ tôi, tôi bèn gật đầu đồng ý.

Một tháng sau đó tôi chẳng làm gì cả, chỉ an ổn ở bên cạnh Diệp Thời Nhất, đi theo cậu ta và làm bất cứ điều gì mà cậu ta muốn.

Tình hình bên phía Tuyên Nhiễm càng lúc càng rối ren, dù Nguyên Giảo Giảo đã cố giấu nhẹm đi nhưng ba vẫn phát hiện ra chuyện cô ả còn dính dáng đến Lâm Kính Tri, thậm chí bọn họ còn lên giường với nhau rồi.

Vì vậy nhà chúng tôi bắt đầu chìm vào chuỗi ngày bất ổn.

Nếu trước kia mẹ tôi thường bị kẹp ở giữa và lâm vào tình thế khó xử thì hôm nay bà ta lại đứng về phía chồng mình, hoàn toàn miễn dịch với mấy giọt nước mắt của Nguyên Giảo Giảo.

Một tháng sau, chúng tôi bước vào kỳ nghỉ hè. Nguyên Giảo Giảo và ba vẫn còn chiến tranh lạnh, nhưng phía công ty lại có cả đống chuyện cần xử lý khiến ba tôi chẳng biết phải làm sao để quản lý được cả đôi bên. Dưới sự khuyên giải của tôi, mẹ tôi đã yêu cầu ba cho tôi vào công ty thực tập. Ba tôi không muốn đồng ý, nhưng hiếm khi mẹ tôi lại kiên trì đến thế, bởi vậy ông ta chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.

Tôi vào công ty đồng nghĩa với việc thời gian ở cạnh Diệp Thời Nhất bị rút ngắn đi, cậu ta không vui nên ngày nào cũng chạy tới công ty tìm tôi, nhưng tôi phải học quá nhiều thứ, nào có thời gian ngồi chơi với cậu ta? Thế là cậu ta bèn ngồi trong phòng nghỉ nhìn tôi hăng say làm việc.

Nguyên Giảo Giảo đã xảy ra chuyện.

Cô ả muốn phản kháng quyết định của ba nên lén trốn ra ngoài, tôi biết cô ả định dùng cách đó để ép ba nghe theo mình, nhưng cô ả đâu ngờ mình lại gặp chuyện không may.

Nguyên Giảo Giảo bị bắt cóc, ba tôi nhận được một tin nhắn bảo ông ta không được manh động, bằng không con gái cưng của ông ta sẽ chết.

Chỉ mới mấy tháng mà người đàn ông có ánh mắt sắc bén và phong thái uy nghiêm ngày nào nay đã bạc cả đầu, nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu hơn hẳn.

Mẹ tôi kéo tôi vào phòng.

“Rốt cuộc con định làm gì vậy? Ngộ nhỡ bị phát hiện...”

“Không đâu.” Tôi nói, “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để Nguyên Giảo Giảo bị thương.”

Lúc này mẹ tôi mới yên tâm, dẫu sao cũng là đứa con do một tay bà ta nuôi nấng, bà ta đâu nỡ nhìn cô ả c.h.ế.t chứ?

Loading...