Bạn Trai Tôi Là Độc Đinh Nhưng Lại Có “Em Gái Ruột” - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-03-12 17:41:36
Lượt xem: 8,019

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta nhoẻn miệng cười:

“Chị ơi, chị thông minh hơn em nghĩ đấy nhé.”

“Không phải chị nói nếu về nhà thì sẽ gọi cho em sao? Sao lại lén lút về thế?”

“Chị phát hiện em và Đàm Hạo bên nhau từ khi nào vậy?”

Tôi nhìn cô ta chằm chằm:

“Sao em bình tĩnh thế?”

Cô ta thản nhiên nhún vai:

“Dù sao thì ở đây chẳng ai quen biết em cả.”

“Hơn nữa, bạn trai mất thì tìm người khác là được thôi.”

Tôi quan sát cô ta thật lâu, rồi lạnh nhạt nói:

“Em biết mình ở đây là phải trả 100.000 tệ tiền thuê nhà không?”

“Đàm Hạo không có tiền trả, nên chị định kiện anh ta.”

“Hai người ký hợp đồng rồi, nếu cần thiết, chị sẽ kiện cả em luôn.”

“Đơn kiện sẽ được gửi thẳng đến phòng giáo vụ trường em.”

Mặt Đàm Nhan tái mét.

“Cái gì mà hợp đồng? Cái gì mà kiện?”

Tôi chỉ mỉm cười, im lặng nhìn cô ta dần dần không giữ nổi vẻ bình tĩnh.

Chỉ khi cô ta thật sự hoảng loạn, tôi mới chậm rãi nói:

“Đàm Nhan, cút ra khỏi nhà chị.”

“Ngày mai, chị không muốn thấy em ở đây nữa.”

Nhưng cô ta lại càng được nước lấn tới:

“Chị nổi giận gì chứ?”

“Là vì ghen tị sao? Hay là vì cảm thấy mình ngu ngốc?”

Cô ta nhếch môi, giọng đầy khinh bỉ:

“Để em nói cho chị biết nhé, Trần Đình.”

“Đàm Hạo đã ở bên em từ năm lớp 11.”

“Từ trước đến nay, luôn có rất nhiều cô gái ngu ngốc như chị theo đuổi anh ấy.”

“Chị biết vì sao anh ấy chọn chị không?”

“Vì anh ấy muốn tìm một nơi tốt cho em ở.”

“Chị chẳng qua chỉ là máy rút tiền của anh ấy mà thôi.”

“Không đúng…”

“Phải nói là máy rút tiền của cả hai chúng tôi mới đúng.”

Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt:

“Vậy tức là, Đàm Hạo luôn bắt cá hai tay sao?”

“Ở trường, anh ta lúc nào cũng tỏ ra hoàn mỹ, phong độ, lịch lãm, hóa ra, bản chất lại tồi tệ như vậy.”

Cô ta hừ lạnh:

“Chỉ có thể trách chị ngu ngốc.”

Hôm sau, Đàm Nhan rời đi.

Ba ngày sau, Đàm Hạo chuyển cho tôi 100.000 tệ.

Tôi biết rõ số tiền này từ đâu mà có.

Đây cũng chính là một phần trong kế hoạch của tôi.

Trò chơi thực sự—Bắt đầu từ đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ban-trai-toi-la-doc-dinh-nhung-lai-co-em-gai-ruot/chuong-8.html.]

Một tuần sau, trường khai giảng.

Tân sinh viên nhập học, toàn bộ sinh viên các khóa đều có mặt tại sân vận động để tham dự buổi lễ khai giảng.

Đàm Hạo được chọn làm sinh viên đại diện, đứng trên sân khấu phát biểu.

Anh ta đang nói đến một nửa, bỗng có hai viên cảnh sát bước lên, đứng nghiêm bên cạnh.

Một người cầm loa thông báo rõ ràng:

“Chúng tôi đến từ đồn cảnh sát Hải Điện.”

“Hiện tại, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ trộm cắp.”

“Mời anh theo chúng tôi về đồn để hỗ trợ điều tra.”

Sân vận động lập tức bùng nổ.

Vì hệ thống âm thanh được phát rộng khắp sân vận động, toàn bộ sinh viên đều nghe thấy rõ mồn một.

Tiếng xì xào nổi lên khắp nơi:

“Hắn ăn trộm á? Trông không giống người có tiền sử phạm tội đâu nhỉ?”

“Nam thần cái gì chứ, bản chất mục ruỗng hết rồi.”

“Ghê tởm thật!”

“Không lẽ thứ hắn ăn trộm là đồ của Trần Đình?”

Mỗi câu nói như nhát d.a.o sắc nhọn cứa vào lòng tự tôn của Đàm Hạo.

Tôi muốn xem thử, một người luôn giữ vững hình tượng hoàn hảo, khi bị bóc trần giữa đám đông, thì sức chịu đựng của anh ta có thể vỡ vụn đến mức nào.

Suy nghĩ của Đàm Hạo lập tức rối loạn.

Cả người anh ta run rẩy, sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy nhưng không nói thành lời.

Nhưng…

Những lời bàn tán bên dưới vẫn không ngừng tiếp diễn.

Và chính vì thế, anh ta đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nhất.

Trong lúc vùng vẫy khỏi sự khống chế của cảnh sát, anh ta đã đánh trả.

Hành vi chống người thi hành công vụ.

Tội danh lập tức tăng nặng.

Dưới sự kiềm chế của cảnh sát, anh ta rống lên như một con thú bị dồn đến đường cùng, đầu tóc rối bù, nước mắt giàn giụa, hình tượng bấy lâu nay sụp đổ hoàn toàn.

Ngay sau đó, cảnh sát Hải Điện liên hệ với cảnh sát Thanh Đảo.

Đàm Nhan cũng bị áp giải đến.

Cô ta trông vô cùng thê thảm, vừa bị áp giải đến đã chạm mặt Đàm Hạo—kẻ vừa bị tạm giam hành chính ba ngày và vừa được thả ra.

Lúc này, tại đồn cảnh sát, tôi, Đàm Hạo, Đàm Nhan, cùng với ba mẹ của Đàm Hạo đều có mặt.

Hai ông bà vừa thấy tôi đã chửi ầm lên.

Tôi chỉ bình thản nhìn họ, không chút d.a.o động.

Chỉ khi họ mắng đến mệt, tôi mới chậm rãi lên tiếng:

“Có một đứa con như thế này đúng là xui xẻo.”

"Nhưng anh ta trở thành như bây giờ, chắc hẳn là kết quả của một sự giáo dục thất bại từ ba mẹ anh ta, đúng không?"

Hai ông bà giận đến mức muốn lao vào đánh tôi, nhưng bị cảnh sát ngăn lại.

Tôi thuận theo mở lời, kể lại đầu đuôi sự việc.

“Vài ngày trước, tôi phát hiện rất nhiều quần áo trong tủ của tôi bị mất.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Tôi có thói quen mua nhiều món giống nhau, nhưng số lượng tôi luôn nắm rõ.”

“Lần này kiểm tra, tổng cộng thiếu 15 món.”

“Một chiếc váy lụa hoa tử đằng màu tím.”

“Một chiếc áo đen…”

“Một chiếc …”

Loading...