BẠN TRAI QUA MẠNG LÀ BOSS THẾ GIỚI KINH DỊ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-28 10:26:11
Lượt xem: 235
“Buổi tối là lúc nguy hiểm dồn dập, nay mới là ngày thứ hai, vừa vào thời gian giữa phó bản, quá kì lạ….”
Tôi đặt đồ ăn xuống, thấy điện thoại rung lên bèn móc ra xem.
【Em yêu, đồ ăn sáng có hợp khẩu vị không? Tự tay anh làm đó… 】
【Em yêu, muốn nhanh được gặp em…Sáng nay em nghỉ ngơi đi, tối mình gặp nhau nhé.】
【Em yêu, dù là thế giới của em hay thế giới của anh, anh vĩnh viễn là Ngô Ngô của em. 】
Thời gian trôi nhanh hơn có lẽ cũng do anh gây ra.
Anh muốn nhanh được gặp tôi, liền gia tốc thời gian, sao cứ như…một đứa mù quáng vì yêu thế nhỉ?
Đến tối, Lý Mặc xuất hiện trước cửa phòng tôi, âm trầm nhìn tôi: “Hạ Tích Vụ, cô và Tưởng Mai đổi phòng cho nhau đi!”
“Anh Mặc, hay là đừng đổi nữa?”
Tưởng Mai bắt đầu nghi ngờ Lý Mặc, dù sao cũng đã ch.ê.t mất hai người bạn.
“Anh bói không sai bao giờ, do cô ta quấy phá kết quả!”
Lý Mặc kiêng kị đạo cụ trong tay tôi, không dám cưỡng chế.
Tôi quay đầu lại, liếc chiếc giường phủ đầy hoa hồng, thẳng tay đóng cửa phòng lại: “Tôi không đổi!”
Nói xong, tôi đóng sập cửa phòng.
Kề sát vào cửa phòng, tôi láng máng nghe thấy Lý Mặc và Tưởng Mai cãi nhau.
“Em muốn ch.ê.t thì tùy em!”
Cuối cùng, hai người tách ra không mấy vui vẻ.
12
Lúc sương mù bao phủ, tôi biết Thẩm Phượng Ngô đã tới.
Lần này, tôi không nằm trên giường mà là ngồi trên chiếc sô pha đơn.
Khi sương mù dày đặc nhất thì người đàn ông xuất hiện, đứng lại trước mặt tôi.
“Em yêu, em đang chờ anh à?”
Trải qua thời gian ngắn ngủi vào ban ngày, tôi ráng hết sức tiếp nhận sự thật, nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại.
Chẳng qua khi gặp lại Thẩm Phượng Ngô tôi vẫn ngơ ngác cả ra.
Nguyên nhân là vì xúc tu màu đen đã biến mất, hóa thành một đôi chân dài miên man.
Tôi nhìn chân anh chằm chằm, thật sự là dài rất dài, Thẩm Phượng Ngô không lừa tôi, anh ít phải 1m95, cao đến nỗi tôi phải ngửa đầu ra nhìn.
Sương mù và ánh đèn giao nhau, mạ lên người anh một vầng hào quang thần bí.
Anh đi về phía tôi, như vận mệnh sắp đặt, sau đó cúi người:
“Em yêu, anh rất nhớ em, em có nhớ anh không?”
Đương nhiên là tôi nhớ anh, cả ngày đều nghĩ về anh, nhưng lại khác với cái kiểu anh đang nghĩ.
“Mấy cái…xúc tu của anh đâu?”
Tôi không nhìn vào mắt anh, vốn định hỏi cho có chuyện.
Không ngờ không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền có mấy cái xúc tu xuất hiện, đáp thẳng xuống người tôi.
“Cưng à, anh tưởng em không thích chúng nó nên mới cất đi! Nếu em thích thì anh lại biến trở lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-qua-mang-la-boss-the-gioi-kinh-di/chuong-10.html.]
Ánh mắt Thẩm Phượng Ngô sáng như sao, rục rịch định khôi phục nguyên hình.
Tôi vội vàng túm lấy mấy cái xúc tu màu đen, không để chúng nó sờ lung tung trên người.
Sau đó, tôi đang định đưa lại cho anh để anh nhét nó về trong người.
Không ngờ vừa định nói thì tôi phát hiện….anh đỏ mặt.
Xúc tu màu đen linh hoạt quấn quanh tay toi, giọng Thẩm Phượng Ngô cũng trở nên khàn khàn:
“Em yêu, tay em nhỏ thật đấy, cầm anh thấy sướng quá…”
Tôi: “.....”
Không phải chứ, giờ anh đang mặc áo trắng quần đen, lại có một mái tóc đen dài, tôi nhìn mà mê. Nhưng cố tình, anh cứ mở mồm là em yêu, rồi động tí lại hứng t..ình….
“Thẩm Phượng Ngô, anh mau biến chúng nó trở lại đi!”
Rốt cuộc cũng yêu qua mạng cả năm, tôi được anh chiều chuộng, vô thức nạt một câu.
Nạt xong, tôi lại nhớ ra mình đang ở đâu, thoáng chút ảo não.
Ai ngờ mắt Thẩm Phượng Ngô lại sáng bừng lên, hai tay chống lên tay vịn sô pha của tôi, thân hình cao lớn bao trùm lấy tôi, tỏa ra một cảm giác áp bách.
“Em yêu, đây mới là em chứ, anh thích em mắng anh như thế!”
Thẩm Phượng Ngô vừa nói vừa bắt lấy một cái xúc tu trên tay tôi, mặc nó giãy dụa, ép nó quay về cơ thể.
Khóe miệng tôi giật giật, cảm giác đầu óc rối tinh rối mù, Boss lớn của thế giới kinh dị lại thích bị người khác mắng mỏ?
Hơn nữa, ý anh là tôi hung dữ lắm à!
“Trên mạng toàn mắng anh, là vì anh không bầu bạn với em…bây giờ mình gặp nhau rồi, có anh bên cạnh, em còn mắng anh làm gì?”
Nói đến cùng, tôi vẫn phải cẩn thận một chút, để đường lui cho mình.
Không ngờ Thẩm Phượng Ngô lại túm sai trọng điểm, vươn tay ôm tôi lên, vì chênh lệch chiều cao khá lớn, tôi bị anh ôm vào lòng nhưng không giống bạn gái mà giống con gái hơn.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy anh dịu dàng tình cảm nói:
“Em yêu thích có anh bên cạnh à? Vậy sau này, anh sẽ mãi mãi ở cạnh em được không?”
“Không được!!!”
Tôi từ chối mà không cần suy nghĩ, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Tim tôi đập dồn dập, mặt cũng tái đi, liều mạng nghĩ cách để hòa hoãn không khí.
Thực sự là ý tưởng muốn tôi ở lại thế giới kinh dị này với anh làm tôi sợ quá.
Yêu đương với Boss lớn thế giới kinh dị, bây giờ anh thích tôi đấy, đương nhiên chẳng có vấn đề gì.
Nhưng niềm yêu thích này xuất phát từ tình cảm giữa nam và nữ, hay là từ quái vật đối với một thứ đồ chơi…Thẩm Phượng Ngô có phân rõ không?
Thẩm Phượng Ngô chừng là không vui, cánh tay đang ôm tôi siết lại, đột ngột hỏi:
“Em yêu, em gặp anh rồi…thất vọng phải không?”
“Không….em……”
Tôi lắp bắp, suy nghĩ rối tung.
Kì thật nếu muốn thì tôi cũng có thể nói bừa cho qua với anh.
Nhưng không biết tại sao, tôi chần chừ.
“Em yêu, anh cảm giác được, không phải em không thích anh…chẳng qua so với hàng thật thì em thích người trong ảo tưởng của em hơn.”