Bạn Trai Cũ Luôn Trêu Chọc Tôi - [ Quy Tắc, Vô Hạn Lưu] - Chương 5: Cô xấu quá!
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:13:52
Lượt xem: 4
Edit: An Lạc
Beta: chưa
.....
Phòng học trống vắng mở rộng, vài tên học sinh ngồi rải rác.
Học sinh không đồng tuổi, ăn mặc khác nhau, lúc này cộng đồng đối mặt lên bảng đen nhìn viên phấn tự nó múa may viết ra.
Ngồi ở đằng trước bàn đầu là mấy người nam chưa từng nói chuyện qua, có một người cảm giác tồn tại rất thấp, nếu dựa theo trình tự, người đầu tiên lên giải đề chính là hắn.
Phấn viết múa trên bảng đen vài chữ, giống như một người không thể nhìn thấy đang xoa xoa viên phấn không biết ra đề gì.
Nét đầu tiên viết lên, chữ viết xuất hiện càng ngày càng qua loa trên bảng đen.
”Gà và thỏ ở chung một chuồng, tổng cộng có 17 con và 42 chân. Hỏi: Có bao nhiêu con gà và bao nhiêu con thỏ?”
Đề bài viết xong, nam nhân số một thở phào một hơi, bất quá là đề chung chuồng gà và thỏ đơn giản, hắn lập tức đứng dậy, thật cẩn thận mà đi tới bên bảng đen.
Sau bục giảng là một mảnh lạnh ngắt , nam nhân số một cố nén sợ hãi, xoay người từ trên bục giảng cầm lấy một viên phấn, viết câu trả lời lên bảng đen.
Viên phấn đứng một mình trong không trung lại chuyển động, phía dưới câu hỏi chậm rãi viết:
“Mời số 3 đi lên giải đáp.”
Người đàn ông số 1 vừa viết xong chữ đầu tiên đã sững người, quay đầu nhìn viên phấn đã gần trong gang tấc, giáo viên vô hình đang đứng trước mặt.
Đây không phải đề cho số 1 giải, hắn theo bản năng cho rằng “Theo thứ tự” chính là dựa theo bảng số trình tự, mới lập tức chủ động đi lên.
Không chỉ là hắn, hầu hết tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Chẳng qua hắn vận khí không tốt, xếp vào số 1 mà thôi.
Nam nhân số 1 trong tay còn cầm viên phấn, hắn cứng đờ từ trên bục giảng xuống dưới, một lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi, phảng phất có tầm mắt âm lãnh từ bốn phương tám hướng giám thị hắn.
Bài phân đến số 3 Viên Tuyết đứng lên, trấn định mà đi đến trước bảng đen giải đề.
Cô là học sinh THPT, đề đơn giản như vậy căn bản không làm khó được cô.
Khúc Tinh Thần đứng ở cuối lớp, lúc nam nhân số 1 ngồi xuống, quạt chuyển động, khoảnh khắc cánh quạt che chắn ánh sáng đầu người đen nghìn nghịt chợt lóe rồi biến mất.
Gian phòng học này, học sinh ngồi đầy ra đó.
giáo viên mặc váy đỏ, đang đứng ở trước mặt nam nhân số 1, cúi đầu nghiêm túc quan sát hắn.
Ngay sau đó, hết thảy lại tiêu tán không thấy.
Viên Tuyết nhanh chóng viết xuống đáp án, đi về chỗ ngồi của mình, thở nhẹ một hơi.
Sau Viên Tuyết, còn có mấy người bị gọi lên giải đề, vấn đề trời nam biển bắc, chẳng phân biệt văn lý, nhưng đều không khó.
Khúc Tinh Thần đứng ở phía cuối phòng học, bốn phía không khí lạnh ngắt, hắn cùng hai sườn bàn ghế khoảng cách không vượt qua nửa thước.
Hắn biểu tình đạm mạc, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía trước của mấy người kia, lông mi cong vút ủ rũ.
Không thấy giáo viên vô hình kia gọi số 6 Tống Minh Lượng đã mất tích lên giải đề, hay là trường học này có nhận định sự mất tích hay cái c.h.ế.t của người này không?
Khi mấy người ngoại trừ Khúc Tinh Thần trả lời xong câu hỏi, viên phấn lơ lửng trên không trung đang viết từ từ rơi xuống, khi rơi được nửa đường thì đột nhiên “bốp” một phát rơi xuống đất, rồi tan nát ra từng mảnh.
Giáo viên bất ngờ phát hiện một học sinh hư đang đứng ở phía sau lớp học, và cô ấy đã quyết định nhìn rõ học sinh hư này.
Những người còn lại đều nhìn chằm chằm viên phấn vỡ rơi trên mặt đất, trong lòng kinh ngạc, không ai dám quay đầu lại.
Khúc Tinh Thần nhìn một mạt váy đỏ lúc ẩn lúc hiện, chính là hướng tới gần chỗ của hắn.
Quạt quay chuyển động, ánh sáng và bóng tối luân phiên nhau.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nữ giáo viên khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng cong lên, đôi mắt thâm thúy ý cười, cất bước đi tới.
Dưới sự bao phủ của bóng tối, khuôn mặt xinh đẹp đều tan biến, hai tròng mắt lồi ra khỏi hốc mắt, khóe miệng nứt ra như thối rữa, m.á.u nâu không ngừng trào ra khỏi miệng, tứ chi vặn vẹo, cất bước đi về phía Khúc Tinh Thần.
Khúc Tinh Thần đứng ở tại chỗ bất động, nhìn nữ giáo viên luân phiên qua lại giữa mỹ nữ và nữ quỷ, khoảng cách với hắn càng lúc càng gần.
Lúc nữ giáo viên đến gần trước mặt Khúc Tinh Thần, quạt đang quay luân phiên, cánh quạt đột ngột quay với tốc độ cao rồi rơi xuống dưới, đồng thời ánh đèn lập loè, cuối cùng tắt ngấm.
Trong phòng học truyền đến vài tiếng thét chói tai, bàn ghế liên tiếp bị đẩy ngã.
Làn gió tanh hôi ập vào mặt, Khúc Tinh Thần chậm rãi chớp chớp mắt, đôi tay cắm ở trong túi âm thầm siết chặt, tư thái lại thật sự nhàn tản.
Hắn giương mắt, trong bóng đêm có thể thấy được hốc mắt hôi thối ẩn ẩn đối diện, bĩu môi châm chọc:
“Cô thật xấu a.”
Dứt lời, tiếng chuông tan học chói tai vang lên.
Bóng đèn vốn đã tắt lại lần nữa sáng lên, tiếng thét chói tai không thấy ngừng lại, ngược lại dần dần cất cao lên.
Ánh đèn sáng lên nữ giáo viên đứng trước mặt khúc tinh thần không cánh mà bay, mặt khác vài tên học sinh chuyển trường đang dồn dập đứng ở góc.
Chiếc quạt với tốc độ cao rơi xuống bàn ghế nát bươm nhưng không ai bị thương, lớp học sạch sẽ thay đổi diện mạo chỉ trong một cái chớp mắt.
Tường bong tróc ra từng mảng, m.á.u nâu khô loang lổ b.ắ.n tung tóe khắp nơi, bàn ghế mục nát, bừa bộn, khi chạm vào nhẹ thôi cũng sẽ đổ nát, cảnh này nửa điểm cũng không giống như khi họ mới bước vào.
Tần Nhã Chi tránh ở trong lòng n.g.ự.c Hứa Phong khóc lớn:
“Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Này rốt cuộc là chuyện như thế nào a!”
Cánh tay thô bự của Hứa Phong ôm ở vòng eo gầy nhỏ của Tần Nhã Chi, môi run rẩy, nói không nên lời.
Viên Tuyết cùng một cô gái trầm mặc đứng chung một chỗ, hai người sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng may còn một chút bình tĩnh.
Gân xanh nổi lên trên trán Trọng Cương, tức giận đi tới chiếc quạt đã rơi trên mặt đất, dùng chân đá vào nó, chiếc quạt phát ra tiếng vo ve nặng nề, mép cánh quạt phản chiếu ánh sáng, hóa ra là được làm bằng sắt, loại quạt như vậy nếu rơi nhanh xuống mà còn trúng người hậu quả không dám tưởng tượng.
Nam nhân trầm mặc một mình đứng ở góc, môi khép khép mở mở, không biết ở lẩm bẩm tự nói cái gì.
Khúc Tinh Thần buông lỏng bả vai, suy sụp hạ xuống hướng về phía Viên Tuyết đi đến.
Viên Tuyết nhìn hắn một cái:
“Cậu không sao chứ?”
Khúc Tinh Thần lắc lắc đầu, răng trắng khẽ cắn môi dưới.
Trọng Cương đá xong quạt còn chưa đã, quay đầu lại đá nát nhừ bàn ghế xung quanh.
“Này con mẹ nó rốt cuộc là chuyện như thế nào? hai ngày còn lại đều phải trãi qua như thế này sao?”
Góc nhỏ của An Lạc - An Lạc Sơn -安洛山
Hứa Phong ôm Tần Nhã Chi trấn an:
“Còn may là chúng ta không có bị mất người, tình huống này cũng không nói là quá tệ.”
Trọng Cương chỉ vào quạt trên mặt đất:
“Hôm nay là vận khí tốt, không có người chết, ngày mai sao? ngày mốt thì sao?”
Giờ tan học ngắn ngủi kết thúc trong cuộc cãi vã, chuông đi học lại lần nữa vang lên.
Khúc Tinh Thần yên lặng trở lại chỗ cuối phòng học, còn lại mấy người nhìn mấy cái bàn nát bét mà sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-cu-luon-treu-choc-toi-quy-tac-vo-han-luu/chuong-5-co-xau-qua.html.]
Viên Tuyết đi đến chỗ của cô ngồi xong, mấy người kia lập tức ngồi theo, nam nhân trung niên Trọng Cương lúc tiếng chuông vang lên thì không còn hùng hùng hổ hổ nữa.
Động tác của nam nhân số 1 lại có chút thong thả, sau một lúc lâu mới đi đến chỗ của mình, nhìn chằm chằm phát ngốc bàn ghế nát bươm trên mặt đất.
Phía sau cửa kính phòng học, sườn mặt Khúc Tinh Thần quen thuộc chợt lóe mà đi qua.
Bất đồng với tiếng vang thanh thúy của giày cao gót, tiếng bước chân thong thả trầm ổn từ xa đang đến gần.
Khúc Tinh Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất.
Cửa lại bị mở ra lần nữa, nhóm học sinh chuyển trường ngừng thở.
Tần Diêm đẩy cửa tiến vào, tầm mắt xẹt qua bên trong phòng học hỗn loạn, đối với cái này làm như không thấy.
“Đây là tiết tự học, một học sinh theo tôi đến thư viện sửa sang lại sách cũ.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, đều không nhúc nhích.
Khúc Tinh Thần nhìn chằm chằm mặt đất, mặc kệ không lên tiếng.
Tần Diêm từ trong túi móc ra sổ nhỏ, lật qua lật lại tượng trương:
“Để tôi xem nào…… Số 8 bạn học Khúc Tinh Thần, em cùng đi với tôi.”
Không muốn động đậy Khúc Tinh Thần: “……”
Tần Diêm đứng ở cửa, dừng ở Khúc Tinh Thần trên người ánh mắt như là thật có phẩm chất:
“Nhanh lên, giáo viên thích bé ngoan nghe lời.”
Trong tầm mắt kinh nghi của mấy người kia Khúc Tinh Thần chậm rãi đi đến hướng cửa chỗ Tần Diêm.
Lúc hai người chỉ còn cách một khoảng, Tần Diêm đột nhiên duỗi tay túm lấy cánh tay Khúc Tinh Thần, bỗng nhiên kéo Khúc Tinh Thần gần đến trước mặt chính mình.
Hai người tầm mắt đối diện một giây sau đó dời tầm mắt đi.
Tần Diêm buông tay ra, xoay người đón cửa phòng học nói với mấy học sinh còn lại:
”Buổi học tiếp theo các em sẽ ở trong phòng học này, thấy có chút hư hỏng. Về sau tự mình theo quy định mà làm.”
Sau đó, những biểu hiện khác nhau của tất cả mọi người trong lớp đều bị nhốt lại sau cánh cửa.
Hành lang Thật dài, hai người song song mà đi.
Mặt đất cũ xưa, ánh sáng buồn tẻ, và những sắc màu cũ dần dần phai nhạt.
Hết thảy như phảng phất về lại khoảng thời gian hai người học đại học, họ cùng mặc đồng phục học sinh, cùng nhau đi dạo trong khuôn viên trường, bàn luận về một số chủ đề nhàm chán.
”Tinh Thần”
Âm thanh trầm lạnh đánh gãy suy nghĩ của Khúc Tinh Thần, lông mi cong vút của hắn run rẩy, hết thảy trở về đến hiện thực.
Hiện giờ hai người đã trưởng thành, ăn mặc khác nhau, suy nghĩ bất đồng, ba năm không gặp, gặp lại là cảnh ở trong mơ quỷ dị.
“Đừng vi phạm bất kỳ quy định nào, kiên trì đến cuối cùng.”
Khúc Tinh Thần ngẩng đầu, sống lưng thẳng đến thẳng tắp:
“Còn cần anh nói? Tần Diêm, khi nào còn chưa bắt được anh tôi sẽ không chết.”
Khúc Tinh Thần hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tần Diêm, khóe môi lộ ra độ cung khiêu khích:
”Đừng có c.h.ế.t trước mặt tôi.”
Tần Diêm rũ mắt nhìn hắn, trong ánh mắt Khúc Tinh Thần khiêu khích tươi cười, cảm giác như lửa bốc cháy thiêu đốt, liệt hả bùng dữ dội.
Anh nâng tay gác lên vai Khúc Tinh Thần, bàn tay to rộng nắm một bên bả vai Khúc Tinh Thần, tiếng cười trầm thấp:
“Được a, tôi chờ em bắt được tôi.”
Khúc Tinh Thần giơ tay không chút khách khí hất văng cánh tay Tần Diêm, cùng hắn kéo ra nửa thước khoảng cách.
Tần Diêm không đến gần nữa, mang theo Khúc Tinh Thần đi đến trước thang máy, đầu ngón tay lơ lửng ở trước bảng thang máy.
“Có dám hay không?”
Khúc Tinh Thần giành lấy ấn thang máy trước Tần Diêm, cửa thang máy ở trước mặt hai người chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong quỷ quyệt thảm cảnh.
“Có cái gì không dám?”
Hai người cùng đi vào thang máy đáng sợ, phảng phất bất quá là đi vào nhà ma giả đơn giản.
Bóng đen quen thuộc phản chiếu trên cánh cửa kim loại, khẽ rung lên đung đưa để chứng tỏ sự hiện diện của nó.
Cả hai người đứng trong thang máy đều không có ai thèm quan tâm tới nó.
“Em vẫn vậy, lá gan vẫn to lắm.”
Tần Diêm ghé mắt.
Khúc Tinh Thần cười nhạt:
”Cũng thế, thường thôi.”
Tần Diêm hướng Khúc Tinh Thần đến gần một bước:
“Em nhất định phải cùng tôi âm dương quái khí?”
Khúc Tinh Thần kéo ra khoảng cách hai người:
”Tôi là một người trời sinh nổi loạn, thích đối nghịch với người khác.”
“Ting ——”
Thang máy tới lầu 13.
Cửa kim loại mở ra, hai người nhanh chóng cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi ra thang máy.
Cửa thang máy ở phía sau hai người chậm rãi khép lại, khe hở càng ngày càng nhỏ, lúc cửa sắp khép kín, một khối thịt huyết nhục mơ hồ đột nhiên vỗ lên cửa thang máy, phát ra tiếng vang thật lớn, sau đó bị nhốt ở thang máy.
Trên tầng mười ba của tòa nhà dạy học, toàn bộ tầng này là thư viện.
Tần Diêm đứng trước những dãy giá sách ngay ngắn, đếm số xong liền chỉ vào hai góc xa nhau, một trái một phải.
”Hiệu trưởng nói rằng ông đã làm mất một cuốn sách, có thể đã bị lẫn trong khi phân loại sách cũ. Cuốn sách có tên là 《 Trinh Đức nhật ký 》chắc là ở giá sách cũ ở hai bên, chúng ta cùng nhau tìm xem.”
Khúc Tinh Thần liếc mắt nhìn hai góc giá sách cũ kỹ, vừa nhấc cằm: “Anh trái tôi phải, tách ra tìm.”
Tần Diêm nghiêng đầu nhìn hắn, mắt lộ ra bất mãn: “Không được.”
Khúc Tinh Thần tiến lên một bước, gần sát Tần Diêm, nâng cằm lên, môi hai người gần như là dán vào, thở ra hơi thở giao hòa.
“Tần Diêm, anh mất tích ba năm, hiện giờ anh là gì của tôi? Tới quản tôi?”. Môi mỏng Tần Diêm hơi nhấp, cơ hồ muốn cúi đầu hôn xuống.
Khúc Tinh Thần đã lui về phía sau một bước dài, hướng góc bên phải đi nhanh, chuyển cái rẽ lập tức không thấy bóng dáng.
Tần Diêm đứng ở tại chỗ, sau một lúc lâu cúi đầu không tiếng động cười khẽ, nâng bước hướng bên trái đi đến.
Editor: hello mấy bác, em quay lại rồi đâyyyyyy