Bạn Thân Của Tôi Là Thánh Mẫu - Chương 10: Nhớ em nhiều lắm
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:19:25
Lượt xem: 22
Đợi cô ấy đưa bà cụ về xong thì trời cũng đã tối, Lâm Mặc cũng đến.
"Nam Yên! Lâu rồi không gặp, anh nhớ em nhiều lắm."
Lâm Mặc lách qua tôi, ôm chầm lấy Mục Nam Yên.
Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, cẩu độc thân không chịu nổi kích thích này đâu.
Chỉ thấy Mục Nam Yên đỏ mặt, dịu dàng nói: "Em cũng nhớ anh." rồi nhẹ nhàng ôm lại anh ta một cái.
A, tôi quay đầu đi, mắt không thấy thì tim không đau.
Lâm Mặc đề nghị, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, ba người bọn họ đã lâu rồi không tụ tập, hôm nay anh ấy mời, rủ chúng tôi ra ngoài ăn một bữa. Mục Nam Yên cũng nhìn tôi với ánh mắt tha thiết.
Tôi cạn lời, có lầm không vậy, hai người hẹn hò không phải tốt hơn sao, lôi tôi theo làm gì.
Hơn nữa nếu không có Mục Nam Yên ở bên cạnh thì muốn đi đâu chơi cũng được mà?
Tôi vừa đi vừa nghĩ xem nên đi đâu tìm trai đẹp chơi cùng. Quán bar, club, hay karaoke?
"Cẩn thận!!"
Mục Nam Yên hoảng sợ hét lên, nhưng khi tôi nghe thấy câu này thì đã muộn, một chiếc xe lao thẳng về phía tôi, ánh đèn chiếu vào mắt tôi, tôi sững người đứng im tại chỗ, đột nhiên, một lực mạnh đẩy tôi ra.
Tôi ngã ngồi trên đất, ngẩn người, trên tay dính chút m.á.u đỏ tươi, nhưng không phải m.á.u của tôi.
"Nam Yên!!!"
"Mau gọi 119."
"Cô gái trẻ như vậy mà..."
Tiếng gào thét của Lâm Mặc và tiếng bàn tán của mọi người lập tức tràn ngập tai tôi.
Hóa ra, bệnh Thánh Mẫu của cô ấy lại tái phát rồi.
Trong phòng bệnh, tôi ngây người nhìn Mục Nam Yên đang hôn mê bất tỉnh.
"Các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân đã ổn định, nhưng... đầu bị chấn thương nặng, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại."
Lâm Mặc nghe xong thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn tôi, không nói gì.
Mấy ngày tiếp theo, tôi cùng Lâm Mặc chăm sóc cô ấy.
Tuy rất ghét con Thánh Mẫu này, nhưng dù sao cũng là cô ấy cứu tôi.
Không có Mục Nam Yên lải nhải bên tai, tôi lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Haiz, Trác Nhiên, mày đúng là đồ khốn nạn.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nói chuyện với cô ấy, không gì khác ngoài việc cằn nhằn về bệnh Thánh Mẫu của cô ấy.
Vào một buổi sáng sớm, trong lúc tôi đang lảm nhảm, cô ấy từ từ mở mắt.
"Không ngờ Trác Nhiên ghét mình đến vậy."
Giọng nói dịu dàng vang lên, tôi lập tức ngừng nói, nhìn cô ấy chằm chằm, trong mắt cô ấy tràn đầy ý cười, một vẻ dịu dàng.
Thời gian trôi qua, cô ấy vẫn như lúc ban đầu.
Tôi bĩu môi, giả vờ như không quan tâm, gọi điện cho Lâm Mặc bảo anh ta đến nhanh lên.
"Trác Nhiên, mấy ngày nay có ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng không?"
"Hừ, cần cậu lo."
Tôi cãi lại cô ấy, quay lưng đi, nước mắt lưng tròng.
Lâm Mặc đẩy cửa bước vào, vội vàng chạy đến bên cạnh Mục Nam Yên hỏi han ân cần.
Vào buổi trưa hôm đó, cuộc sống dường như lại trở về như trước.
"Alo? Mục Nam Yên, cậu đang ở đâu vậy?"
"À xin lỗi xin lỗi, ở đây có một ông cụ bán rau đang bị đội trật tự đô thị đuổi đi, trời ơi, sao lại đánh người ta chứ..."
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng cãi vã.
Tôi vội vàng chạy đến, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Thôi, ai bảo chúng ta là bạn bè chứ.