ANH YÊU EM - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-22 08:15:12
Lượt xem: 245
1
Hôm nay tôi phải tham dự lễ cưới, thân phận của tôi khá quan trọng. Nhưng trên đường đón dâu, tôi phải vào nhà vệ sinh, khi bước ra thì chỉ còn lại một mình.
"Lục Duẫn ởi là Lục Duẫn, quả nhiên là anh." Tôi nghiến răng nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ xem khi nào tên n..gốc đó sẽ gọi cho mình.
Bố mẹ chúng tôi đã ra lệnh phải kết hôn, anh ta dám kết hôn, tôi dám cưới cho nên đừng nghĩ đến chuyện rút lại lời nói của mình. Thế nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có người lại có thể quên mất cô dâu trong ngày cưới. Có lẽ chỉ có con lợn như Lục Duẫn mới làm được.
Tôi thậm chí còn tự hỏi liệu có phải hồi còn nhỏ tôi đã đ..ánh anh ta quá nhiều nên mới khiến anh ta trở nên như vậy không.
"Này vợ, em ở đâu thế?" Lục Duẫn cuối cùng cũng nhớ tới tôi.
Tôi cười lạnh trong lòng, bình tĩnh đáp: “Tôi chạy trốn khỏi đám cưới, đừng tìm tôi.”
"Em nói thật sao?" Giọng Lục Duẫn trầm thấp, nghe có vẻ rất không vui.
Tôi trợn mắt, anh ta thực sự tin vào điều vô lý này.
Vừa định chửi cho thì đầu dây bên kia dường như đã nghĩ xong. Lục Duẫn nói với giọng điệu gần như đùa giỡn và trẻ con: "Không được đâu. Đã nhận được giấy chứng nhận rồi, anh xem em có thể chạy đi đâu."
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta thay đổi cách tiếp cận, bực bội hỏi: “Em ở đâu?”
Rất tiếc, đừng có hai mặt, đừng diễn vai tổng tài bá đạo ở đây.
"Lục Duẫn, anh dùng cái óc lợn của anh nghĩ lại nửa giờ trước tôi ngồi cạnh anh rồi xuống xe ở đâu, anh phấn khởi đạp ga phóng đi như thế nào."
Bên kia hoàn toàn im lặng.
Tôi cúp máy ngang và đặt hàng ship nội thành.
Ván giặt quần áo đã sẵn sàng.
Anh ta đã tổ chức cho tôi một đám cưới bất ngờ, đáp lại tôi cũng dành cho anh ta một đêm tân hôn đặc biệt.
2
Đêm về tôi vui vẻ ngồi trên giường đếm tiền. Vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Duẫn từ trong phòng tắm ướt át đi ra, trên người không mặc đồ ngủ đàng hoàng.
Phần tóc trên trán bị dính hơi ẩm khiến nó ướt và gợi cảm một cách khác lạ. Nhìn anh ta từng bước quyến rũ đến gần, tôi vô thức nuốt khan: “Anh đang làm gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-yeu-em/1.html.]
"Đã đến giờ đi ngủ rồi." Lục Duẫn cố ý chỉnh lại cổ áo, banh rộng ra, ám chỉ rõ ràng rằng người đã là của tôi, tại sao tôi vẫn còn do dự?
"Được rồi, ván giặt quần áo ở đó, anh quỳ đi." Tôi chỉ vào góc và nói.
Nụ cười của Lục Duẫn lập tức đơ lại, anh ta ngơ ngác nhìn tôi chằm chằm và nói: “Đêm nay là đêm tân hôn."
Tôi khúc khích cười: “Hôm nay là đám cưới, anh đã làm gì?”
Người trước mặt biết mình sai, cẩn thận di chuyển đến bên giường: “Lần sau anh sẽ quỳ lại gấp đôi.”
Tôi còn chưa kịp hành động đã đã bị Lục Duẫn ôm vào lòng. Những lời còn lại bị mắc kẹt trong miệng. Tôi đã dành cả đêm để rên rỉ và chửi rủa.
Ngày hôm sau, tôi dùng sức lực cuối cùng đã phục hồi để đá vào người bên cạnh, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Lục Duẫn không có chút tức giận nào, ngược lại có vẻ hài lòng, tâm tình rất tốt.
Sau đó có một cuộc điện thoại đến, anh ta cảm thấy mình như một quả cà tím bị sương giá đánh gục.
Tôi có chút kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Lục Duẫn, trong lòng vẫn có chút khó tin. Anh ta thực sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
3
Lục Duẫn và tôi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Khi còn nhỏ tôi nghịch ngợm, một cô nhóc trở thành thủ lĩnh của đám trẻ con, đánh nhau, đào tổ chim, cái gì cũng chơi được.
Ngược lại, Lục Duẫn giống một nàng tiên nhỏ không bị thế giới vấy bẩn, không chỉ nghiêm túc với chứng sợ thần bí mà còn không muốn ở bên chúng tôi.
Tôi không bận tâm lắm vì tôi có nhiều bạn bè và anh ta chỉ là một trong số họ.
Cho đến một ngày Lục Duẫn bị các học sinh cuối cấp bắt nạt vì quá đẹp.
Tôi trực tiếp đưa người đến đánh kẻ bắt nạt Lục Duẫn cho đến khi hắn xin lỗi thì sự việc mới kết thúc.
Sau này, Lục Duẫn dần dần trở thành bạn tốt hơn với tôi. Anh ta thường xuyên mang đồ ăn nhẹ cho tôi và giúp tôi dọn dẹp chiếc bàn bừa bộn.
Anh ta trông có vẻ chán ghét nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn giải thích những câu hỏi sai cho tôi.
Nhưng vào năm cuối trung học của chúng tôi, một nữ sinh xinh đẹp chuyển trường bước vào lớp và mọi thứ đã thay đổi. Một số đồ ăn nhẹ trước đây đưa cho tôi sẽ được chia cho nữ sinh mới chuyển trường. Trước đây Lục Duẫn chỉ nói và cười nhạo một mình tôi, nhưng điều đặc biệt này cũng được trao cho nữ sinh mới chuyển trường.
Tôi đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh, tôi không muốn trở nên nhỏ mọn như vậy, nhưng cũng không muốn khiến bản thân khó chịu. Vì vậy, tôi đã đồng ý với lời đề nghị đi du học của gia đình, bí mật chuẩn bị cho các kỳ thi khác nhau, lấp đầy thời gian rảnh rỗi để không còn nghĩ về Lục Duẫn nữa.