Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ANH ẤY ĐÃ QUÊN LỜI HỨA - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-06 01:29:43
Lượt xem: 677

 

10

 

"Phải ngồi tù? Ha ha ha!"

 

Cô ta cười lớn, nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại: "Hứa Chiêu, loại người như cô thật đáng buồn. Người nghèo ở tầng đáy của xã hội chỉ biết trông chờ vào pháp luật, thử xem, mau đi báo cảnh sát đi."

 

"Tôi không nói là sẽ báo cảnh sát, vì tôi có những cách thú vị hơn để xử lý cô." Tôi cũng cười, cảm giác như việc chơi trò này khá thú vị.

 

Cô ta khinh bỉ lắc đầu: "Xử lý tôi? Đừng làm màu nữa. Một kẻ bán trà chanh rẻ mạt, làm như thể mình là tiểu thư nhà giàu ấy, thế nào, có phải bố cô là đại gia không?"

 

Triệu Tịnh hoàn toàn không coi tôi ra gì. Đối với cô ta, tôi chỉ là một kẻ nghèo khổ ở tầng lớp thấp của xã hội.

 

Lục Phong mất kiên nhẫn lên tiếng: "Hứa Chiêu, tôi biết trong lòng cô có oán giận, nhưng chúng tôi không có thời gian để dây dưa với cô. Cô hoàn toàn không biết tầng lớp thượng lưu bận rộn như thế nào.

 

"Vài hôm nữa, tôi sẽ chuyển cho cô một khoản tiền. Cô cầm lấy mà về quê đi, đó là tình nghĩa cuối cùng tôi dành cho cô. Nếu cô tiếp tục dây dưa, đừng trách tôi không nể tình!"

 

Lục Phong đã thay đổi.

 

Anh ta trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.

 

Sau khi có tài sản hàng tỷ, anh ta không còn quan tâm đến việc nói chuyện nhẹ nhàng với người khác nữa. Thực chất, anh ta chỉ là một kẻ giàu xổi mà thôi. Tôi khẽ lắc đầu.

 

Lục Phong kéo Triệu Tịnh đi mà không buồn nói thêm lời nào với tôi. Tôi trở về phòng bệnh, đúng lúc gặp mẹ tôi – bà Triệu Hải Linh.

 

Bà mang theo một bát canh gà, khuôn mặt tràn đầy yêu thương của một người mẹ, muốn đút cho tôi uống. "Con gái, đây là canh mẹ nấu cả buổi sáng. Để mẹ đút cho con nhé." Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng nhưng vẫn uống. Bà vô cùng mãn nguyện, ánh mắt không rời khỏi tôi.

 

"Con gái, uống nhiều vào để mau khỏe lại. Đợi khi con xuất viện, bố mẹ sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho con, mời tất cả những người có tiếng tăm trong thành phố đến chúc mừng!"

 

Triệu Hải Linh cũng nhắc đến buổi tiệc tẩy trần.

 

Tôi hỏi: "Cái đó... mẹ có biết Lục Phong không? Nhà anh ta có được mời không?"

 

"Mẹ biết chứ, tên thật của Lục Phong là Lục Thanh Lập, mất tích bao năm nhưng vẫn giữ nguyên họ. Bố anh ta là Lục Toàn, hồi xưa có mối quan hệ khá tốt với gia đình ta, thường làm ăn qua lại. Dù bây giờ gia đình Lục Toàn chỉ là đối tác phụ của nhà ta, nhưng mẹ vẫn sẽ mời họ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-ay-da-quen-loi-hua/chuong-10.html.]

 

Triệu Hải Linh cười nói: "Dù gì thì Lục Phong cũng giống con, đều là những đứa trẻ đã từng lạc lối. Mời gia đình họ đến tham dự buổi tiệc tẩy trần của con cũng là một điều tốt."

 

Điều đó có nghĩa là tôi sẽ còn gặp lại Lục Phong. Anh ta chắc chắn sẽ đưa theo Triệu Tịnh.

 

Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.

 

—--------

 

Ngày tôi xuất viện, bố mẹ đã đến đón tôi từ sớm và đưa tôi về căn biệt thự của nhà họ Chu.

 

Căn biệt thự này có kiến trúc theo phong cách vườn tược Trung Hoa, bên trong có sân vườn, núi giả, rừng trúc, và nhiều khu nhà như trong cung điện.

 

Tôi nhìn mà choáng ngợp.

 

Đây là nhà của gia đình giàu nhất sao?

 

Người nghèo cả đời cũng không bao giờ tưởng tượng nổi, cũng không bao giờ chạm tới dù chỉ một mảnh ngói hay một giọt nước từ nơi này.

 

Trước đây, tôi từng thấy trên TikTok, có một blogger sở hữu cả một khu du lịch, tất cả các công trình và cảnh quan trong đó đều là nhà của cô ấy. Du khách mua vé tham quan, thực chất là vào nhà cô ấy để ngắm.

 

Tôi đã kinh ngạc suốt mấy ngày liền.

 

Bây giờ, tôi lại một lần nữa phải kinh ngạc.

 

Cuộc sống của giới nhà giàu, thật là khó tin.

 

"Con gái, đây chính là nhà của con. Con cứ nghỉ ngơi một chút, tối nay sẽ dự buổi tiệc tẩy trần, tổ chức tại khách sạn Bán Nguyệt Hồ." Triệu Hải Linh nắm tay tôi, cười rạng rỡ.

 

Chu Chính Hòa ở lại một lúc rồi rời đi để chuẩn bị cho buổi tiệc. Tôi đi dạo trong khu vườn cả một ngày mà vẫn chưa dạo hết.

 

Nhiều chỗ đẹp quá, chỉ riêng một chiếc xích đu giữa rừng trúc đã khiến tôi ngồi chơi suốt nửa ngày. Đêm đến, Triệu Hải Linh đưa tôi ra ngoài.

 

Tôi ngồi ở ghế sau, nhìn trần xe đầy sao, cảm giác như đang trong một giấc mơ. Chiếc xe này thật đẹp.

Loading...