ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-12-03 13:16:20
Lượt xem: 221
46
Khi tỉnh lại, ta đã bị trói tay chân, bị buộc vào một gốc mai to như miệng bát trong vườn của phủ Bá tước.
Giang Tích Yên nửa nằm trên một chiếc ghế quý phi, đôi chân trần, gió lạnh thổi làm chiếc áo trắng của nàng ta bay phần phật.
Tuyết dần rơi xuống, bên cạnh nàng ấy là một con ch.ó lớn lông đen đang nằm, nhanh chóng lắc đầu rồi thu người lại gần lò sưởi.
Giang Tích Yên nhìn nó với ánh mắt châm biếm, rồi nàng ta dùng ngón tay trỏ được sơn đỏ nhẹ nhàng chỉ vào nửa giỏ hạt dẻ vừa mới hái trên đất, nói với ta: "Thế tử phi hôm nay muốn ăn hạt dẻ, Phàn Nhi, ngươi mau lột vỏ hạt dẻ này cho ta."
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta: "Đồ điên."
Hồng Nguyệt đi đến tuy không biết Phàn Nhi là ai, nhưng thấy ta trong tình trạng này, cũng dừng lại ngồi bên xem kịch.
Còn chưa kịp ngồi xuống, Giang Tích Yên đã nhíu mày: "Phàn Nhi sao vậy, sao ngươi không làm?"
"Hồng Nguyệt, ngươi đi dạy dỗ cho nó biết cái gì là quy củ cái gì là lễ nghĩa."
Hồng Nguyệt liếc nhìn Giang Tích Yên, vẻ mặt không nói nên lời. Nhưng khi thấy ta bị trói trên cây với vẻ mặt thê thảm, nàng lại đắc ý nở nụ cười, từng bước tiến lại gần ta, giơ tay phải lên, một cái tát đánh vào mặt ta, khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì lạnh của ta ngay lập tức in dấu năm ngón tay đỏ rực.
Hồng Nguyệt chọc vào trán ta nói:
"Giang tiểu thư bình thường không phải rất giả dối sao? Ngay cả một người vô gia cư cũng không nỡ để họ chec đói mà đi phát cháo giúp đỡ họ"
"Ta chỉ cầu xin một con đường sống thôi, tại sao ngươi lại không chịu cho ta một con đường sống?"
Ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng, nhưng không có ý định trả lời câu hỏi.
Nàng ta và Giang Tích Yên chắc chắn sẽ cùng với cái nhà họ Triệu thối nát này chìm xuống, hoàn toàn không cần ta phải ra tay.
Bên cạnh, Chi Chi dùng chân mềm mại đẩy nửa giỏ hạt dẻ có gai xuống đất.
Hồng Nguyệt nhìn vài cái vỏ gai lăn lóc dưới chân không hiểu chuyện gì. Giang Tích Yên lại không kiềm chế được, nàng ta bật dậy từ ghế quý phi chỉ vào Chi Chi, giận dữ quát:
"Đồ súc sinh! Ngay cả mày cũng thiên vị nó!"
Nàng ta cầm roi quất vào Chi Chi khiến nó kêu lên một tiếng, vùng ra khỏi dây thừng chạy đi xa.
Giang Tích Yên thu roi lại, lại quất từng roi về phía ta.
Hồng Nguyệt tránh không kịp bị dọa đến run rẩy, nhưng phát hiện roi của Giang Tích Yên không có ý định tránh nàng, có vẻ như muốn quất chec mỗi người có mặt ở đây không tha một ai.
Hồng Nguyệt bị quất đến da thịt bầm dập, vùng vẫy lùi lại không ngừng kêu cứu.
Ta đột nhiên nhận ra từ đầu đến giờ, trong phủ Bá tước dường như không thấy một kẻ hầu nào.
Hồng Nguyệt cũng nhận ra có điều không ổn, nàng nhìn về phía ta, nhưng trong đồng tử của ta thấy một đốm lửa, nàng ta cũng nhìn theo hướng ánh mắt ta.
Phủ Bá tước đã bùng cháy thành ngọn lửa lớn, lửa từ tòa nhà xa hoa nhất phía trước, lan rộng về phía vườn mai.
Giang Tích Yên nhìn ánh lửa mênh mông, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng:
"Cháy đi, phủ bá tước này đã thối nát rồi, Giang Đường Lăng, ta ghét từng người trong nhà họ Triệu này, nhưng ta càng ghét ngươi."
"Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục với phủ Bá tước này đi."
"Giang Đường Lăng đừng vùng vẫy nữa, ngươi và ta giống nhau, định mệnh không thể thoát khỏi cái nhà họ Triệu bẩn thỉu này, cũng không thể thoát khỏi cuộc đời thối nát này."
Ta nắm chặt mảnh ngọc bích bị đập vỡ ở phía sau, vừa lén cắt dây thừng vừa ra vẻ hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-mieng-tra-mieng-alzn/chuong-16.html.]
Giang Tích Yên rất thích thú, cầm lấy rượu nóng trên đất, vừa uống vừa xoay vòng.
Giọng nói của nàng ta như một bóng ma vang lên trong gió lạnh: "Đúng vậy, phải như thế này, Phàn Nhi, ngươi và Hồng Nguyệt đều là nô tỳ trong nhà họ Triệu, là nô lệ của ta."
"Bây giờ tất cả mọi người trong phủ Bá tước đều đã bị rượu của ta làm mê man mà chec cháy, các ngươi phải hi sinh vì chủ."
Hồng Nguyệt nhìn ra Giang Tích Yên đã hoàn toàn điên cuồng: "Điên, điên rồi.”
Hồng Nguyệt như nhìn thấy quái vật, loạng choạng ngã xuống đất rồi lại đứng dậy chạy trốn.
Nhưng thấy Giang Tích Yên áo trắng đi chân trần cứ như một bóng ma đuổi theo, nàng ta không biết từ đâu lấy ra một con d.a.o sắc bén, từng bước ép sát.
Ánh mắt nàng ta dữ tợn: "Không ai được phép chạy trốn!"
Khi Hồng Nguyệt một lần nữa ngã xuống đất, Giang Tích Yên chạy tới, một d.a.o đ.â.m vào bụng Hồng Nguyệt.
Đâm liên tiếp vài nhát, Giang Tích Yên càng giec càng điên cuồng, Hồng Nguyệt ngay cả tiếng rên rỉ cũng không còn.
Sau khi nàng ta giec người trong cơn cuồng nộ mới ngẩng đầu tìm ta thì chỉ thấy một gốc mai và những sợi dây thừng lộn xộn.
Giang Tích Yên đẩy cái xác đỏ tươi ra như ném một con ch.ó chec.
Nàng ta nhìn sâu vào trong rừng mai với đầy dấu chân.
---
47
Ta chạy vào sâu trong rừng mai, vừa chạy vừa dùng tuyết lấp đầy dấu chân trên mặt đất.
Cái roi của Giang Tích Yên đầy móc sắt, ta bị roi đánh đến bầm dập, rất nhanh đã không còn sức để tiếp tục chạy trốn.
Khi chân ta mềm nhũn ngã xuống đất lần nữa thì nhìn thấy một điểm đen đang tiến lại gần về phía mình.
Là Chi Chi.
Nó vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, phía sau có vài bóng người theo sát nó.
Cho đến khi họ chạy đến trước mặt thì ta mới nhận ra đó là cha ta và Thẩm Dật Chi.
Thẩm Dật Chi một mạch lao lên đỡ ta:
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
"Đường Nhi, cố gắng lên."
Ta ngẩng đầu, khuôn mặt của hai nam nhân phóng to trong không trung, phía sau là bầu trời xanh với những đám mây trắng cuồn cuộn.
Khác với ánh mắt lo lắng của Thẩm Dật Chi, trong mắt cha ta có một chút thất vọng và lo âu thoáng qua.
Ông gấp gáp hỏi tôi: "Đường Nhi, tỷ con đâu?"
Ta thất vọng chôn mặt vào lòng Thẩm Dật Chi, không còn nhìn Giang thượng thư.
Ngọn lửa phía trước đang đến gần, cành cây ở rìa rừng mai đã bị lửa nhuộm đỏ.
Giang Vinh biết hỏi ta cũng vô ích, bèn dẫn theo những gia đinh phía sau đi tìm người.
Thẩm Dật Chi cởi áo choàng của mình cho ta, từng bước từng bước bế ta rời khỏi rừng mai.
Nhưng ta thấy không xa, Giang Tích Yên tay cầm d.a.o nhỏ máu, tóc tai rối bời đứng giữa tuyết.