ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-12-03 12:05:33
Lượt xem: 354
35
Giang Tích Yên đã mất bình tĩnh trước mặt mọi người, Triệu An thì mất hết thể diện.
Sau khi khách khứa ra về, Triệu An và Giang Tích Yên vừa trở về sân nhà, chưa vào phòng đã đổi sắc mặt.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh ta tát Giang Tích Yên ngã xuống đất:
"Ngu ngốc, không phải ngươi nói ngươi chơi đàn hay hơn Giang Đường Lăng sao?
"Bây giờ làm cho ta mất mặt trước mọi người, ngươi nhìn ngươi xem, chẳng bằng một ngón chân của Giang Đường Lăng."
Triệu An càng nói càng tức giận, không để ý đến sự đau đớn cầu xin của Giang Tích Yên, liên tiếp đá vào người nàng ta.
Giọng điệu của hắn ta từ tiếc nuối chuyển sang giận dữ: "Nếu không phải vì ngươi, con đ.i.ếm này quyến rũ ta, thì ta đáng lẽ phải cưới tài nữ số một kinh thành, chứ không phải ngươi, một thứ không đáng lên sân khấu."
Giang Tích Yên ôm đầu, chịu đựng sự đánh đập của Triệu An, lòng thù hận Giang Đường Lăng lại càng tăng thêm vài phần.
Nhưng bây giờ, đừng nói đến việc báo thù, ngay cả những nha hoàn thấp nhất trong phủ cũng không coi phu nhân mới vào cửa ra gì.
Còn Hồng Nguyệt, càng lúc càng không chịu nổi, khi Giang Tích Yên lại một lần nữa trút giận lên người nàng thì đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Giang Tích Yên.
Hồng Nguyệt nói với Giang Tích Yên: “Đều là nữ nhân trên giường của Triệu An, tại sao ta phải chịu đựng sự tức giận của ngươi?”
Triệu An vẫn còn hứng thú với Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt dựa vào sự sủng ái của Thế tử mà khắp nơi khiêu khích, sỉ nhục Giang Tích Yên.
Sau khi bị sỉ nhục một lần nữa, Giang Tích Yên tức giận đến mờ mắt, đã tiết lộ chuyện Triệu An ngủ với nữ nhân của Bá tước Vĩnh Khang.
Bá tước Vĩnh Khang dẫn theo vài gia đinh đến bắt quả tang, không ngờ lại bắt được thê thiếp của mình, Vân di nương đang trên giường của con trai mình.
Bá tước Vĩnh Khang tức giận đến mức đánh chec Vân di nương tại chỗ, cắt tiền hàng tháng của Triệu An và đuổi hết các nha hoàn trong viện của hắn ta đi để hắn tự sinh tự diệt.
Từ sự việc này Triệu An hoàn toàn ghét Giang Tích Yên, hắn ta không còn kiềm chế bản tính bạo ngược của mình, bắt đầu ngày nào cũng hành hạ nàng ta thường xuyên đánh đập, hoặc khi có hứng thú thì sẽ đè nàng ta xuống ngay trước mặt kẻ hầu trong mà không kiêng nể.
Giang Tích Yên không chỉ phải hầu hạ Triệu An hàng ngày, mà còn phải chịu đựng sự tra tấn phi nhân tính của hắn ta, sau khi lại một lần nữa bị Triệu An hành hạ, nàng ta không chịu nổi đã ngất đi.
---
36
Một lần nữa nhận được thư của Giang Tích Yên là Hồng Nguyệt tự ý trở về phủ mang đến trước mặt ta:
“Tiểu thư, Thế Tử Phu Nhân bảo ta mang cái này đến cho ngài, nói rằng ngài thấy cái này nhất định sẽ đi gặp nàng ấy.”
Hồng Nguyệt đưa đồ vật đến trước mặt ta, vẻ mặt kiên quyết: “Đây cũng coi như hoàn thành tình nghĩa chủ tớ giữa ta và nàng ấy, ta không còn nợ nàng ấy gì nữa.”
Ta nhìn vào ba dây đàn Liễu Nguyệt trong tay nàng, ánh mắt hơi động.
Hiện giờ Hồng Nguyệt mặc trang phục lộng lẫy, đã trở thành nô tỳ được yêu thích nhất trong viện Triệu An.
Ta nhận lấy dây đàn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ngươi còn điều gì muốn cầu ta, cứ nói ra đi.”
Hồng Nguyệt dừng lại một chút, sau đó quỳ xuống đất một cách nặng nề.
Nước mắt lưng tròng kéo lấy tà váy của ta, khóc nói: “Tiểu thư, người mới là chủ của ta, ta từ nhỏ đã theo hầu người, xin người hãy đến phủ bá tước mang ta về để ta theo hầu hạ người cả đời này.”
“Triệu An, hắn là một kẻ biến thái, khi hứng lên thì đổ nến, đánh đập, cái gì cũng đã thử qua trên người ta, chiếm đoạt ta lâu như vậy, ta ngay cả một danh phận thông phòng cũng không có.”
“Tiểu thư, xin người hãy cứu ta với.”
Ta nắm chặt ba dây đàn trong tay.
Quả nhiên nàng cũng không chịu nổi nữa rồi. Có thể thấy, một người vì lợi quên nghĩa, kiếp trước sẽ cho chó cắn chủ mình thì sẽ có tình nghĩa gì với Giang Tích Yên.
Chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội giúp Giang Tích Yên chuyển thư, cầu xin ta giúp nàng thoát khỏi hố lửa mà thôi.
Thật tiếc, ta là người luôn ghi thù, có những mối thù ta có thể nhớ suốt hai đời.
Ta lùi lại một bước, rút tà váy đang bị Hồng Nguyệt nắm chặt.
Nhẹ nhàng nói: “Hồng Nguyệt, ngươi nhớ nhầm rồi, chủ tử của ngươi hiện giờ là Giang Tích Yên chứ không phải ta.”
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-mieng-tra-mieng-alzn/chuong-12.html.]
“Trong những năm qua, ta chỉ thỉnh thoảng thưởng cho ngươi vài chiếc trâm bạc, vài bộ y phục mà thôi, đâu giống như Giang Tích Yên hào phóng, một lần cho ngươi không ít bạc.”
Hồng Nguyệt ngẩn ra, lúc này mới hiểu ta đã sớm biết chuyện nàng ta nhận hối lộ của Giang Tích Yên để chuyển thư cho Triệu An.
Từ đầu đến cuối, ta chỉ đứng một bên nhìn họ diễn kịch.
Nàng ta mơ màng ngã xuống đất, không còn nói ra một câu biện hộ nào nữa.
---
37
Khi ta đến gặp Giang Tích Yên, nàng ta đang ngồi trong sân nhìn hoa mai, ánh mắt trống rỗng, như thể bị cái gì đó rút đi linh hồn.
Gương mặt từng tươi tắn giờ đây tái nhợt đến mức gần như hòa vào màn tuyết, nàng ta mặc trang phục lóng lánh, nhưng chỉ có vài lớp mỏng manh.
Trong cái lạnh của ngày tuyết rơi, có lẽ người tặng nàng ta bộ y phục đẹp không quan tâm đến cái lạnh của ngày đông.
Ta bước vào rừng mai, nàng nhìn ta chằm chằm, ánh mắt dần dần có tiêu điểm.
Sau đó, nàng ta lập tức lao về phía ta như điên cuồng.
Nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng điệu phẫn nộ chất vấn: “Giang Đường Lăng, rốt cuộc ngươi đã dùng loại ma thuật gì với ta, rõ ràng không nên như thế này.”
“Rõ ràng ta và mẹ ta phong quang vô hạn, rõ ràng Triệu An kính trọng ta yêu thương ta, rõ ràng ngươi nên bị ta dẫm dưới chân trong bãi bùn, này…”
Ta lặng lẽ rút tay về, nhìn nàng ta một cách lạnh nhạt.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta một lúc, rồi lùi lại vài bước, ngửa mặt lên trời cười khổ vài tiếng, giọng khàn khàn: "Phủ bá tước này quá thối nát, lẽ ra ta không nên dính dáng đến, người đáng lẽ phải cùng với nhà họ Triệu thối rữa phải là ngươi mới đúng."
Ta không thèm vòng vo với cô ta, lạnh lùng hỏi:
"Giang Tích Yên, ta chỉ hỏi ngươi một câu, tại sao Thẩm Dật Chi lại chec?”
Giang Tích Yên dừng lại một chút, từ từ quay đầu lại, nụ cười hung tợn ban đầu dần dần trở nên thoải mái.
Nàng ta với tư thế của một người chiến thắng, mắt đỏ hoe cười nói: "Bởi vì ta, hắn nói hắn là hôn phu của ta, muốn đưa ta đi."
"Bị Triệu An nhìn thấy, đánh hắn một trận, ai ngờ hắn lại yếu đuối như vậy, cứ thế mà chec."
Quả đúng như vậy, ta thấy mũi cay cay, cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt.
Giang Tích Yên càng thêm đắc ý: "Nghe nói các ngươi sắp thành thân?"
"Giang Đường Lăng, chắc là ngươi không biết hắn đã tìm kiếm ta bao lâu trong kiếp trước, hắn yêu ta."
"Nhìn đi, kiếp này cuối cùng ngươi vẫn thua ta."
Ta nhìn nàng ta, lạnh lùng cười: "Đó chính là mục đích ngươi gọi ta đến đây sao?"
"Có ý gì?"
Ta tùy tiện ném dây đàn xuống đất:"Vì ngươi đã nhớ lại, ngươi cũng nên biết Thẩm Dật Chi quan trọng với ta như thế nào."
"Đáng tiếc ngươi sai rồi, ngươi muốn ba lời hai câu khiến ta rời xa chàng ấy, nhưng ta không phải ngươi, ta và Thẩm Dật trong kiếp trước đều là những người vùng vẫy trong bùn."
"Ngươi không biết khi vùng vẫy trong vũng bùn, thời gian dài đến mức nào."
"Dài đến mức cảm thấy những rào cản tình cảm giữa chúng ta không quan trọng, quan trọng là sau này chúng ta có thể có những năm tháng vui vẻ và bình an."
Giang Tích Yên vẻ mặt không hiểu, sắc mặt nàng ta biến đổi vài lần, đột nhiên nhào về phía ta, mất kiểm soát gào lên: "Nhưng hắn là hôn phu của Giang Tích Yên, không ai có thể cướp đi."
"Nhưng ngươi cũng đừng quên, kiếp trước hay kiếp này, đều là ngươi trước tiên không muốn chàng ấy."
"Hơn nữa, Giang Tích Yên đã bị xử tử, bây giờ ngươi là nữ nhi của thiếp thất của cha ta, Giang Tích Tích."
Nói xong, ta quay người rời đi, Giang Tích Yên muốn chạy theo ta.
Nhưng vì bị thương nặng và thiếu dinh dưỡng lâu dài, nàng ta loạng choạng ngã xuống đất, bò vài bước chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng ta xa dần.