An An Yếu Đuối - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-25 06:50:41
Lượt xem: 2,818
Vì vậy, khi ta mang theo một gói đồ nhỏ, lếch thếch đi ra khỏi cửa sau, quản gia đã hoảng sợ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng thấy thế tử đang say sưa uống rượu, tiến thoái lưỡng nan, lại không dám quấy rầy.
Đợi đến khi thế tử say khướt, lảo đảo muốn vào động phòng thì nha hoàn vẫn luôn chăm sóc ta đã quỳ xuống trước mặt Giang Tự:
"Thế tử, Mạnh cô nương đi rồi."
Say chín phần, nghe vậy thì cơn say liền tan đi bảy phần.
"Cái gì?"
"Khi nào?"
Quản gia không thể giấu giếm nữa:
"Là, là sau khi nha hoàn bên cạnh thiếu phu nhân gặp Mạnh cô nương không lâu."
"Thế tử đại hôn, bọn ta không dám quấy rầy."
Dải lụa đỏ trên n.g.ự.c bị Giang Tự giật xuống, sải bước lớn ra khỏi hậu viện.
Rượu giao bôi của Lục Cẩn Nhàn chắc hẳn rất khó uống nên đã bị nàng ta đập vỡ trên mặt đất.
Ta trốn trong hẻm ăn một bát canh hoành thánh nóng hổi, rồi ôm củ khoai lang đỏ mà ca ca ta thích nhất để sưởi ấm đôi tay.
Trên đỉnh đầu sao trời lấp lánh, không biết ngôi sao nào là cha mẹ ta, ngôi sao nào lại là ca ca ngốc nghếch của ta.
Đèn hoa năm đó còn sáng hơn cả ánh sao.
Cha ta đặt ta lên vai, ta ôm củ khoai lang nướng ấm áp, hét lớn với ca ca mà mẹ ta đang dắt tay:
"Ca ca, đèn hoa kia đẹp quá, ca ca mua, ca ca mua."
Ca ca ngậm kẹo hồ lô trong tay, dây dưa với ta và mẹ ta:
"Mua mua, ta muốn mua."
Mẹ ta lau miệng cho ta, lại chỉnh lại vạt áo cho ca ca:
"Năm nay đã mua đèn hoa nhỏ rồi, năm sau lớn hơn chút nữa, mỗi người mua hai cái to."
Giá như thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đó thì tốt biết bao.
Nhưng gia đình bốn người chúng ta không có năm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/an-an-yeu-duoi/chuong-12.html.]
Ta cũng không còn được ăn kẹo hồ lô và khoai lang nướng ngọt ngào như vậy nữa, cũng không còn chơi đèn hoa nữa.
Thấy trời sắp sáng, ta mới lau nước mắt trên mặt, đứng dậy đi ra khỏi ngõ tối, trốn ở góc khách điếm, ôm chân co ro thành một cục.
Giang Tự tìm đến, nhìn thấy ta run rẩy trong đêm đông.
Hắn run rẩy đưa tay ôm ta vào lòng, như trân bảo:
"Không phải đã nói không đi sao?"
Ta lặng lẽ rơi nước mắt nhưng không đáp lại.
"Nàng ta đã nói gì với nàng? Nói cho ta biết, ta sẽ làm chủ cho nàng."
Ta lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
"Không có, không có gì cả."
"Hôm nay là ngày đại hôn của chàng, đáng ra phải động phòng hoa chúc, không nên bỏ rơi thiếu phu nhân."
"Nàng ta không làm gì ta cả, là ta tự, ta tự muốn đi."
Ta càng như vậy, sự áy náy của Giang Tự lại càng sâu thêm ba phần.
"Ta sao có thể không biết nàng, nàng đã hứa với ta thì sẽ không bao giờ thất hứa."
"Nếu không phải nàng ta lại ép buộc nàng thì sao nàng lại nuốt lời bỏ ta mà đi."
Ta co ro trong vòng tay hắn, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ khóc nức nở.
Đêm động phòng hoa chúc đó, Giang Tự đã bỏ rơi tân nương, ở lại viện của ta.
"An An, nàng phải tin ta."
"Hôm nay ta mới biết, trong lòng ta, yêu nàng nhiều hơn. Chỉ là đối với thiếu phu nhân, ta còn nhiều áy náy chưa trả hết."
"Đừng tranh giành gì với nàng ấy, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức."
Đêm đó nến hỉ cháy suốt đêm nhưng người động phòng với Giang Tự lại là ta, một nha hoàn chải đầu.
Đây chính là món quà mừng cưới mà ta tặng cho nàng ta - mất hết mặt mũi, có khổ cũng không nói được.
Sự trả thù tàn nhẫn nhất đối với Lục Cẩn Nhàn, người tự cho mình cao hơn người, chính là từng chút một cướp đi tất cả những thứ mà nàng ta đã tốn bao tâm tư tính toán ngay trước mắt nàng ta, khiến nàng ta đau khổ, tuyệt vọng, khiến nàng ta bất lực đến mức sụp đổ mà c h ế t.