Huyễn Thần chi Hoạ Linh - Chương 3: Sự thật phơi bày
Cập nhật lúc: 2025-01-09 09:36:00
Lượt xem: 3
"Con không cần lo, tạm thời chị ta sẽ không động đến con nhưng vẫn phải cẩn thận."
"Dạ, con biết rồi, cảm ơn chú."
"Chẳng chắc anh cả thương con như vậy, ngoan ngoãn lại hiểu lễ phép như vậy, không như thằng Hàn Hạo kia, một chút cũng không làm người khác bớt lo." Nhắc đến Hàn Hạo, Hàn Cửu Linh lại càng hận bà ta, Hàn Hạo bị dạy hư thành như vậy, một phần cũng là do bà ta mà ra.
"Linh, em còn đang ốm đó, đừng quá sức như vậy."
"Thần, em không sao." Sao hắn không lo cho được, nội tình Hàn gia phức tạp, mấy lão gia cổ hủ kia làm sao chịu để Hàn Ngạo Nguyệt, bọn họ thà là để Hàn Hạo phá nát Hàn gia cũng chắc chắn sẽ không giao ra vị trí gia chủ đâu.
"Chú, con biết chu lo cho con, nhưng con không phải quả hồng mềm, bất kì ai cũng sẽ không động được đến con và người thân của con."
"Tiểu Ngạo!"
"Papa, Ngạo cả là chủ tịch tập đoàn Lệ Thần, lợi hại lắm đó."
Hai chồng chồng kinh ngạc, bọn họ đã sớm nghe đến danh chủ tịch Lệ Thần thần bí khó đoán, trước nay đều ở trong tối quản lí và ra quyết định, bên ngoài là do phó chủ tịch Hân ra mặt giải quyết. Không ngờ, vị chủ tịch đó lại chính là Hàn Ngạo Nguyệt.
"Xem ra là ta lo nghĩ nhiều rồi."
"Chú, chú nên nghe lời dượng về nghỉ ngơi đi. Việc ở đây bắt đầu từ bây giờ sẽ do con đích thân giải quyết."
"Ừm, con nhớ cẩn thận, đừng quên, ta là người giám hộ của con, cả gia đình chúng sẽ mãi là chỗ dựa của con."
"Phải đó, Ngạo ca, anh không cần nề hà gì đâu, chỉ cần anh bảo một tiếng, em nhất định sẽ làm cho anh."
"Như chú con nói, chúng ta mãi mãi là gia đình."
"Cảm ơn mọi người."
Hàn Ngạo Nguyệt lầ đầu tiên cảm nhận được, thì ra có người nhà chở che là cảm giác ấm áp như vậy.
Sau khi tiễn gia đình Hàn Cửu Linh về, Hàn Ngạo Nguyệt lập tức thay hết tất cả vệ sĩ canh phòng bệnh thành người của mình, xin lệnh cấm cao nhất của toà án trung ương gửi đến tận tay bà Hạ, chỉ cần thấy bà có mặt ở bệnh viện, lập tức bắt giữ với tội danh phản quốc. Bà Hạ tức đến điên lên, ngay trong đêm liên lạc với các trưởng lão của Hàn gia, đã họ đến tìm Hàn Ngạo Nguyệt phân xử.
Sáng sớm hôm sau, các trưởng lão Hàn gia dàn trận địa lớn chưa từng có đi vào bệnh viện, kéo theo sự chú ý của rất nhiều người. Hàn Cửu Linh định bụng dẫn cả nhà đến làm hạ uy thế xuống nhưng Hàn Ngạo Nguyệt đã từ chối nói rằng là nó có cách khiến đám người này cúp đuôi đi về.
Vậy mà đã hơn một tiếng đồng hồ, mặc cho mấy lão già đã nhăn nhó khó chịu vị đứng quá lâu nhưng Hàn Ngạo Nguyệt vẫn không xuất hiện, sự chú ý và tò mò rơi trên người bọn họ càng lúc càng thêm vẻ mỉa mai.
"Papa, Ngạo ca uy vũ quá!"
"Rất có phong thái của anh rể."
"Còn phải nói, đó là do anh cả em đích thân bồi dưỡng, không giống lông cũng phải giốnh cánh." Hàn Cửu Linh tự hào nói. Năm đó vì anh cả được lên vị trí gia chủ là do không còn ai thích hợp, bọn họ cậy già lên mặt, bóng gió hạnh hoẹ đủ thứ, vào ngày lễ nhậm chức, anh ấy cố tính để bọn họ đợi năm tiếng đồng hồ mới chịu chầm chậm xuất hiện. Này mới chỉ có một tiếng đã không chịu được, sức chịu đựng so với năm đó kém xa nhiều lắm.
"Các vị, thật ngại quá, cậu chủ công vụ bận rộn, đã không tiếp đón các vị chu đáo. Vậy đi, để tạ lễ, tôi đã cho người sắp xếp phòng thượng hạng ở khách sạn Thiên Phong, sẽ có người đưa các vị đến tận nơi."
Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng phản bác, một tá người từ cửa chính bệnh viện ập vào, nói là hộ tống nhưng trông ra giống áp giải thì đúng hơn. Hân Yên Nhiên cười đến vân đạm khinh phòng, tiễn bước các vị lão nhân gia đến khi bọn họ lên xe hết mới đi vào.
"Hân phó tổng."
"Tiêu tổng, Tiêu phu nhân, Tiêu thiếu gia, hảo. Xin mọi người hãy đi theo tôi." Hân Yên Nhiên nghiêm túc.
Hàn Cửu Linh thoáng nhận ra có điều gì đó cho nên bước chân theo Hân Yên Nhiên có chút vội. Quả nhiên...
"Các vị, xin hãy khuyên nhủ giúp tôi, từ lúc Hàn lão gia được đưa vào phòng cấp cứu đến giờ cậu ấy đã ngồi như vậy hàng tiếng đồng hồ, không lên tiếng cũng không cho ai động vào, tôi sẽ cậu ấy sẽ kích động lên làm chuyện dại dột." Hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Hàn Ngạo Nguyệt, ngay cả hắn cũng bị gạt đi, đủ thấy tâm tình Hàn Ngạo Nguyệt tệ đến mức nào.
Hàn Cửu Linh nhìn thấy Hàn Ngạo Nguyệt đang ngồi một mình trên băng ghế trước phòng cấp cứu, cậu cúi gằm mặt nhìn xuống đất nên không ai nhìn thấy rõ biểu tình của cậu, nhưng Hàn Cửu Linh có thể cảm nhận được, thằng bé đang rất lo sợ và hoang mang.
"Con ngoan, đừng sợ, anh ấy sẽ không có chuyện đâu." Ngay cả Hàn Cửu Linh cũng không dám tin câu nói này của mình, sức khoẻ anh cả thế nào hai người đều biết rõ nhất, cả y cũng lo sợ, đẩy ra khỏi phòng cấp cứu là t.h.i t.h.ể của anh cả.
"Chú, có phải ông ấy ghét con không? Tại sao con vừa về thì bệnh tình của ông ấy chuyển biến xấu đi vậy? Có phải con không nên về chọc tức ông ấy hay không?"
Hàn Ngạo Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Hàn Cửu Linh, nét mặt không quá nhiều thay đổi nhưng giọng nói đã run run, Hàn Cửu Linh đau lòng ôm thằng bé vào lòng, nó đang phải cố gắng đấu tranh để không khóc trước mặt mọi người, kiên cường mà lại hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.
"Đứa nhỏ ngốc, không phải đâu, anh ấy thương con còn không hết, sao có thể trách con! Anh ấy sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao..."
Hàn Cửu Linh nhịn không được mà rơi nước mắt, anh cả vẫn luôn là tấm gương tinh thần của hắn, nếu anh cả mất rồi, tấm gương ấy sẽ không còn sáng nữa, mãi mãi chìm vào bóng tối vô tận cùng với sự ra đi của anh ấy.
"Papa!"
"Linh! Anh Lý sẽ không sao đâu!"
Một nhà bốn người cứ thế ôm nhau rồi an ủi lẫn nhau, lặng lẽ chờ trước cửa phòng cấp cứu đến khi trời sáng.
"Linh!"
"Sụyt, để thằng bé nghỉ ngơi một chút. Cả đêm nó đã không chợp mắt rồi."
Tình trạng xấu của Hàn Thiên Lý đã được giải trừ, Hàn Ngạo Nguyệt giống như trút được gánh nặng tâm lí, vui mừng cộng thêm quá sức mà ngất đi, vừa nằm nghỉ truyền nước một lát liền chạy tới phòng bệnh nhìn Hàn Thiên Lý mới yên tâm mà thiếp đi.
"Anh hiểu tại sao anh Lý lại thương thằng bé rồi. Cho dù không cùng chung huyết thống, thằng bé yêu quý, biết lo lắng cho anh Lý còn hơn cả thân sinh ruột thịt. Có thể nuôi dưỡng được một đứa trẻ như vậy, đời này của anh ấy cũng sống viên mãn rồi."
"Cho nên, em sẽ thay bọn họ chắn sóng gió này. Thần, cùng em đi xử mấy lão già đó."
Lại được thấy phong thái kiêu ngạo năm xưa của vợ mình, Tiêu Lạc Thần khẽ cười, nắm lấy tay Hàn Cửu Linh nâng lên hôn nhẹ lên mu bàn tay, nói: "Được thôi, tuân mệnh nữ vương của anh!"
...
"Hàn Cửu Linh, cậu dám vì người ngoài mà chống đối bọn ta."
Hàn Cửu Linh dặn dò Tiêu Mạn Nguyệt ở lại trông chừng Hàn Ngạo Nguyệt, dẫn theo Tiêu Lạc Thần và Hân Yên Nhiên đến khách sạn mà các trưởng lão đang "nghỉ ngơi", "mời" các vị đến hội trường khách sạn họp.
"Đại trưởng lão, Hàn Ngạo Nguyệt là người kế thừa y bát của gia chủ, cho dù không cùng huyết thống thì cũng mang họ Hàn, vậy tuyệt nhiên không thể là người ngoài được. Hơn nữa, ngài khẳng định, Hàn Hạo thực sự là huyết thống Hàn gia sao?"
"Nói vậy là ý gì?"
Hàn Cửu Linh không đáp, đánh mắt nhìn Hân Yên Nhiên, Hân Yên Nhiên lập tức kêu người mang một tập giấy đặt lên bàn cho từng người, đều cùng một nội dung là kết quả xét nghiệm huyết thống giữa Hàn Thiên Lý và Hàn Hạo.
Bọn họ không hề có quan hệ huyết thống.
Đại trưởng lão lập tức sụp đổ tinh thần, vò nát một góc giấy, vì hai chữ huyết thống này mà bấy lâu nay bọn họ đều bị con tiện nhân họ Hạ kia dắt mũi đi khắp nơi. Đúng là đáng chết!
"Các vị cũng thấy rồi đó, Hàn Hạo căn bản không mang huyết thống của Hàn gia."
"Vậy thì càng không phải là lí do để cậu ủng hộ một người ngoài như Hàn Ngạo Nguyệt."
"Các người còn muốn giảo biện." Hàn Cửu Linh tức giận nói.
"Nếu đã không phải là người của Hàn gia, cả hai ai cũng không có tư cách này."
Các trưởng lão đều vin vào cớ này mà nhất quyết phản đối Hàn Ngạo Nguyệt. Hàn Cửu Linh như sắp phát điên, mấy lão già này cũng sắp một bước xuống lỗ rồi, vẫn còn cố chấp khư khư giữ lấy cái tư tưởng cổ hủ lỗi thời.
Đột nhiên, cửa phòng hội trường bị người đẩy mạnh, Hàn Thiên Lý được Hàn Ngạo Nguyệt đẩy xe lăn đi vào trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, nhìn ông trông vẫn yếu ớt nhưng tinh thần dường như rất tốt.
"Anh cả!"
"Linh Nhi, cực cho em rồi."
"Không cực, anh tỉnh là tốt rồi."
"Em đã lo liệu gần xong, việc còn lại cứ giao cho anh và Tiểu Ngạo."
"Dạ, em biết rồi."
Hàn Cửu Linh lập tức rời khỏi chủ vị, cùng Hàn Ngạo Nguyệt đứng đằng sau Hàn Thiên Lý.
"Tôi biết các người vì cái gì mà phản đối kịch liệt như vậy, tôi cũng cho các người biết luôn, ai mới là chân chính là huyết thống Hàn gia."
Hàn Thiên Lý ném lên bàn một xấp giấy, đại trưởng lão ngờ vực cầm lên, hai mắt mở to không dám tin nhìn Hàn Thiên Lý. Nhị trưởng lão cũng thấy kì lạ liền cầm lấy tờ giấy trong tay đại trưởng lão, vẻ mặt còn khoa trương hơn cả đại trưởng lão.
"Các người xem thì cũng xem rồi, hiểu hết rồi thì còn ai ý kiến gì nữa không?"
Lần này không khí đã lắng xuống, có thể nói là im lặng không một tiếng động, Hàn Cửu Linh tò mò rốt cuộc tờ giấy có nội dung gì mà khiến các trưởng lão im miệng hết như vậy.
"Anh cả, điều này, là thật sao?"
Để thoả mãn trí tò mò của Hàn Cửu Linh, sau khi kết thúc cuộc họp vô nghĩa, Hàn Thiên Lý đã gọi cả nhà Hàn Cửu Linh đến rồi đưa cho Hàn Cửu Linh xem, biểu tình kinh ngạc y chang lúc đại trưởng lão nhìn thấy nội dung tờ giấy đó.
"Hèn chi anh không cho em nhận nuôi Tiểu Ngạo." Hàn Cửu Linh cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, dù sao cha ruột vẫn còn sống, lý nào lại để người chú như hắn nhận làm con nuôi được chứ.
"Còn nữa, vất vả mọi người theo anh diễn kịch lâu như vậy, thật xin lỗi."
"Hả, anh cả, anh nói vậy là ý gì?"
Hàn Thiên Lý liền kể lại từ lúc bắt đầu Hàn Ngạo Nguyệt rời đi, ông kể rất lâu, cả Hàn Ngạo Nguyệt cũng chăm chú một bên lắng nghe.
"Anh cả, anh tài tình thật đó. Tiểu Ngạo, con không trách cha con đấy chứ?"
"Nói không trách thì cũng không phải, nhưng con hiểu ông ấy có lý do của mình. Vậy nên, con sẽ để ông ấy dùng cả nửa đời sau bù đắp cho con là được rồi."
"Tiểu Ngạo!"
Hàn Thiên Lý hạnh phúc giang tay ôm lấy Hàn Ngạo Nguyệt, thằng bé nói đúng lắm, nửa đời còn lại, ông sẽ dùng nó để bù đắp cho con trai của ông, vậy là quá đủ rồi.
Còn về các trưởng lão, sau cuộc họp liền phát lệnh truy nã mẹ con họ Hạ, Hàn Hạo, không đúng, nên là Hạ Hạo cùng mẹ chạy trốn khắp nơi, cuộc sống nay đây mai đó, bữa đói bữa nó khiến người từ nhỏ quen sống sung sướng không chịu nổi.