Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Huyễn Thần chi Hoạ Linh - Chương 1: Bắt đầu từ kết thúc

Cập nhật lúc: 2024-12-07 10:26:23
Lượt xem: 9

Tổ chức Nguyệt Tự đã từng là nỗi ám ảnh của các chính trị gia và các bang phái hắc đạo, bọn họ có thể là bất kì ai mà chúng ta không thể ngờ tới, nhưng một khi bọn họ ra tay, ai ai cũng sẽ biết thủ đoạn tàn nhẫn đến mức ghê rợn của Nguyệt Tự. Nhưng mười năm trước, nội bộ tổ chức xảy ra nội chiến, nghe nói là vì có một vài người bất mãn với tân thủ lĩnh nên đã nổi loạn, kết quả kẻ cầm đầu lại trở thành thủ lĩnh, còn tân thủ lĩnh sau trận nội chiến đó liền mất tích không dấu vết.

Mười lăm năm, hắn cuối cùng cũng tìm thấy vị thủ lĩnh bại trận đó.

Yên Nguyệt nhìn thiếu niên trẻ tuổi trong bộ quần áo cũ kĩ đứng bốc thuốc, không nhịn được lên tiếng gọi: "Cửu Nguyệt."

Thiếu niên hơi khựng động tác lại, chốc lát lại tiếp tục công việc, bình thản nói: "Tôi đã không còn trong đội Nguyệt Tự nữa rồi."

Yên Nguyệt khẽ thở dài, kết quả bại trận năm đó của Cửu Nguyệt thực ra phần lớn đều tới từ bọn họ, nếu như bọn họ chịu tin tưởng năng lực của Cửu Nguyệt thì đã không có chuyện như ngày hôm nay. Bây giờ bọn họ muốn đem người trở về, lấy cái gì để bảo đảm chuyện năm đó sẽ không tiếp diễn lần nữa chứ.

"Cửu Nguyệt, chúng tôi đều không mong cầu sự tha thứ từ cậu, chỉ muốn cậu quay về một chuyến, Kim Nguyệt muốn gặp cậu lần cuối."

Kim Nguyệt là người lớn tuổi nhất trong đám bọn họ, từ nhỏ sức khỏe của cô đã rất yếu, phải dùng lượng lớn thuốc quý mới duy trì được mạng sống, vốn dĩ là một con ma bệnh nhưng chính là vì IQ của cô cao nhất thế giới, trong hàng triệu người có một nên tổ chức mới ra sức bồi dưỡng và tài trợ dược liệu tốt nhất chữa trị cho cô. Trong cuộc nổi loạn năm đó, cô chính là người duy nhất đứng về phía Cửu Nguyệt. Nếu không phải Cửu Nguyệt nhất quyết không cho phép, có lẽ cũng sẽ theo Cửu Nguyệt đến nơi nghèn nàn hẻo lánh này mà sống đến hết đời.

"Cô ấy không dùng thuốc bao lâu rồi."

"Từ lúc cậu rời đi đến giờ, lúc đầu cô ấy còn chịu dùng thuốc nhưng về sau tinh thần ngày càng sa sút, thuốc cũng bắt đầu từ đó mà bỏ không uống nữa." Bọn họ biết nguyên nhân là gì những ngại mặt mũi mà chưa từng có ý định đi tìm cậu, chỉ đến lúc Kim Nguyệt sắp c.h.ế.t mới chịu bỏ xuống mặt mũi mà đi tìm, đúng là chua chát mà!

"Tôi để Kim Nguyệt ở lại đó không phải để các ngươi trơ mắt nhìn cô ấy c.h.ế.t dần!" Thiếu niên ẩn ẩn tức giận nói. "Một đám các người tại sao chăm sóc một người bệnh lại khó khăn đến thế cơ à?"

Trước sự trách mắng của cậu, Yên Nguyệt không hề phản bác, cậu ấy nói đúng, bọn họ đều biết nguyên nhân từ đâu đến, sớm lúc đó đi tìm cậu về thì Kim Nguyệt cũng sẽ không sống dở c.h.ế.t dở như vậy. 

"Sáng sớm mai tôi sẽ về tổng bộ cùng cậu." Kim Nguyệt là người thân duy nhất của cậu trên thế giới, nếu cô ấy không còn nữa thì cậu sống đâu còn có ý nghĩa gì nữa. "Tôi về nhưng không có nghĩa sẽ quay về Nguyệt Tự."

"Tôi biết rồi. Vậy tôi trở về khách sạn thu dọn đồ đạc."

Yên Nguyệt vui mừng vội rời đi, thiếu niên nhìn Yên Nguyệt ngày thường mặt lạnh lại còn có mặt trẻ còn này, trong thoáng chốc có chút bất đắc dĩ. Nhưng không được bao lâu, cậu ngửi thấy mùi m.á.u tanh quen thuộc, tiếp theo đó là tiếng s.ú.n.g vang lên rất nhẹ do đã lắp giảm thanh, thiếu niên cảnh giác nhìn phía cửa, hai bóng đen lấp ló tính toán định xông vào thì tiếng Yên Nguyệt vang lên: "Hai đứa chúng mày đúng là khốn nạn mà."

"Yên, chỉ trách mày sao lại đi tìm tên đó về. Hắn không nên quay về Nguyệt Tự! Không được!"

"Ha, hai đứa chúng mày vẫn còn trông mong Phá Nguyệt được thả ra à? Cmn mơ mộng hão huyền nó vừa thôi, cái thứ không trát nổi tường ấy còn không bằng Cửu Nguyệt nữa."

Phá Nguyệt, là kẻ cầm đầu cuộc nổi loạn năm đó, hắn đúng là một tên không ra gì nhưng vì là con trai của cố thủ lĩnh nên rất có nhiều người ủng hộ hắn. Thiếu niên lắc đầu cười buồn, Nguyệt Tự ở trong tay hắn không ngờ lại biến thành dáng vẻ thối nát này, đúng là làm người lạnh lẽo mà.

"Phá Nguyệt không dạy chúng mày nên ra tay dứt khoát với kẻ thù à?" Thiếu niên vừa nói vừa nhìn hai t.h.i t.h.ể chìm trong vũng m.á.u của mình.

"Thủ lĩnh!" Yên Nguyệt phấn khích gọi, sau mấy chục năm cuối cùng được nhìn thấy thủ lĩnh của bọn họ ra tay rồi.

"Đừng có gọi linh tinh, tôi còn chưa đồng ý đâu."

"Thủ lĩnh, cho dù thế nào cậu vẫn là thủ lĩnh của chúng tôi."

"Được rồi, vào đây tôi trị thương cho cậu." 

...

Sáng hôm sau.

Nhìn hiệu thuốc xập xệ đã gắn bó với mình nhiều năm, cậu có chút thổn thức, cuộc sống tuy khó khăn nhưng nơi đây rất yên bình, không có c.h.é.m giết, không âm mưu thủ đoạn, người với người sống với nhau chan hoà. Đáng tiếc, thân mình đã tắm vô số biển m.á.u sao có thể có được cuộc sống yên bình như vậy. Còn về ông ấy nữa, cậu thực sự không yên tâm nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể phụ sự kì vọng và hi vọng của ông ấy thôi.

"Thủ lĩnh, chúng ta nên đi thôi."

Yên Nguyệt biết thủ lĩnh đã gắn bó ở trấn nhỏ và hiệu thuốc nhiều năm như vậy, một sớm một chiều không thể dứt bỏ được. Không sao, chỉ cần thủ lĩnh chịu trở về, bọn họ sẽ dùng hết sức để bồi thường cho cậu ấy.

Hai người nhanh chóng lên đường về tổng bộ Nguyệt Tự ở Tương Vân, vì vết thương nên phải mất một tháng hai người mới về tới nơi.

Kim Nguyệt được gặp Cửu Nguyệt lần cuối, thanh thản vui vẻ ra đi. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng ai cũng rất buồn trước sự ra đi của Kim Nguyệt, đặc biệt là Cửu Nguyệt.

"Để cậu ấy một mình đi." Yên Nguyệt biết lúc này không nên làm phiền cậu nên đã nhỏ giọng bảo mọi người lặng yên rời đi.

"Yên, cậu ấy sẽ không đi nữa chứ?" Thang Nguyệt lo lắng.

"Tôi cũng không biết nữa." Yên Nguyệt lắc đầu, hư vô mờ mịt đáp.

"Nếu như cậu ấy không đồng ý, chúng ta không cần ép cậu ấy, cứ để cậu ấy làm việc cậu ấy muốn là được." Xuân Nguyệt nói.

"Yên đường chủ, Phá Nguyệt yêu cầu muốn gặp ngài ạ."

Nghe đến tên Phá Nguyệt, tâm tình mọi người đã không tốt liền xấu đi trông thấy, lúc đầu bọn họ mắt mù tâm điếc mới hỗ trợ tên Phá Nguyệt này lên vị trí thủ lĩnh. Sau khi tiếp quản Nguyệt Tự, hắn liên tục mắc sai lầm, không biết quản lí thuộc hạ, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho người khác, tiêu tiền như nước, ăn chơi trác táng. Đợi đến khi bọn họ quyết tâm kéo Phá Nguyệt xuống thì Nguyệt Tự đã bị phá nát căn cơ, suy yếu đến mức lung lay sắp đổ.

"Tôi lại muốn xem hắn ta còn muốn giãy dụa được gì!"

Yên Nguyệt theo thuộc hạ đến ngục giam dưới lòng đất ẩm thấp, căn phòng duy nhất sáng đèn và chỉ nhốt một người với tứ chỉ bị trói chặt trên tường bởi những sợi xích dài và to cứng.

"Thằng khốn đó về rồi à?"

"..."

"Ha ha ha, ha ha ha, chúng mày được đó! Ha ha ha!"

Tiếng cười phá tan bầu không khí tịch mịch trong ngục giam rộng lớn, Yên Nguyệt càng nghe càng thấy phiền, không nói một lời liền quay lưng rời đi.

"Thủ lĩnh, sao cậu lại tới nơi này." Yên Nguyệt kinh ngạc thốt lên khi thấy Cửu Nguyệt xuất hiện tại cửa ngục giam.

"Tôi muốn gặp Phá Nguyệt."

Yên Nguyệt khó xử nhưng nhìn thấy sự quyết tâm của Cửu Nguyệt, hắn đành nhường đường cho cậu đi vào rồi đứng canh trước cửa.

"Cửu Nguyệt mày về rồi!"

"Phá, mày thực sự làm tao quá thất vọng! Thực sự thất vọng!"

"Mày câm miệng! Nếu không phải tại mày, sao tao lại ra nông nỗi này chứ? Mày không nên tranh đồ của tao! Nguyệt Tự là của tao! Là của tao!"

Phá Nguyệt phát điên gầm thét như dã thú cũng không làm Cửu Nguyệt vui vẻ lên được. Cửu Nguyệt cười tự giễu, nơi ánh sáng không chiếu tới, lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ, ai mà có thể vui được khi bị người mình yêu chửi bới căm hận mình được chứ.

"Phá, tao với mày chỉ có duyên phận đến đây thôi. Kiếp sau đừng bao giờ gặp lại nhau nữa." Vốn dĩ là tình một phía từ cậu, đã âm thầm lặng lẽ chịu đựng tất cả thì vậy cứ để nó lặng lẽ biến mất theo Phá Nguyệt đi.

"Cửu Nguyệt! Mày đứng lại đó! Trả tao! Trả lại tao!"

Tiếng Phá Nguyệt kêu gào sau lưng chỉ càng khiến bước chân nặng trĩu thêm sức mạnh, cất bước thật nhanh rời khỏi nơi đau thương đó.

Hôm sau, Phá Nguyệt bị xử quyết theo lệnh của Cửu Nguyệt, còn Cửu Nguyệt túc trực bên linh cữu của Kim Nguyệt, tiễn đưa cô một đoạn đường.

"Tôi quyết định giải tán Nguyệt Tự." Cửu Nguyệt đứng trước linh cữu Kim Nguyệt tuyên bố.

Tiếng bàn tán xì xầm vang lên, Yên Nguyệt quát nhẹ vài tiếng để mọi người giữ trật tự cho Cửu Nguyệt nói tiếp.

"Tôi biết, giải tán Nguyệt Tự sẽ có người phản đối, nhưng đây không phải quyết định bồng bột của tôi, đó cũng chính là di nguyện của lão thủ lĩnh trước khi qua đời."

Cửu Nguyệt đã từng tự hứa với lòng rằng sẽ trở thành thuộc hạ trung thành nhất phụng sự Phá Nguyệt, nhưng tiếc thay, tất cả đều bị phá vỡ bởi chính tâm nguyện của lão thủ lĩnh và sự phản bội của Phá Nguyệt.

Bây giờ Phá Nguyệt đã chết, di nguyện kéo dài đến giờ cũng nên thực hiện, không chỉ tốt cho cậu, còn có tất các Nguyệt Tự khác, chỉ cần dẫn dắt đúng cách, chắc chắn bọn họ sẽ thoát khỏi cảnh s.ú.n.g đao c.h.é.m g.i.ế.c này.

"Mọi người, tôi không ép mọi người. Ai muốn theo tôi, hãy hô tên thật, ai muốn theo nghề này, hãy hô biệt danh. Những người hô biệt danh, tôi sẽ nhờ quan hệ móc nối để tìm một nơi khác cho các người tiếp tục. Còn những người hô tên thật, theo tôi chúng ta sẽ phải chịu khổ gây dựng lại tất từ đầu. Mọi người, bắt đầu đi."

Cửu Nguyệt vừa dứt lời, tiếng hô như sấm rền vang vọng khắp không gian, có lẽ do bị Phá Nguyệt đàn áp quá lâu, bọn họ sớm đã mất niềm tin vào Nguyệt Tự và muốn thoát khỏi đó, hoặc cũng có thể do Cửu Nguyệt là lãnh đạo tinh thần của bọn họ trong những ngày bị áp bức nên bọn họ một chút cũng không phản đối quyết định này.

"Mọi người, cảm ơn rất nhiều." Cửu Nguyệt không ngờ mọi người lại ủng hộ như vậy, xúc động không thôi. "Tôi, Hàn Ngạo Nguyệt ở đây xin thề, nhất định sẽ không để mọi người chịu khổ qua lâu, chúng ta nhất định sẽ trở nên tốt đẹp hơn và có cuộc sống hạnh phúc hơn!"

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt giòn giã càng làm quyết tâm của Hàn Ngạo Nguyệt thêm mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Loading...