HƯỚNG VỀ ÁNH SÁNG - 2
Cập nhật lúc: 2024-12-17 08:30:30
Lượt xem: 545
Trên truyền hình, họ nhiệt tình kêu gọi mọi người quan tâm đến vấn đề sức khỏe tâm lý của thanh thiếu niên, đặc biệt lên án mạnh mẽ những hành vi bạo lực học đường, tuyệt đối không thể dung túng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mang theo chút hy vọng mong manh, tôi đã ghi lại số đường dây nóng của tổ chức họ điều hành.
Tôi đưa cho dì bán tạp hóa năm hào để mượn điện thoại gọi đến số đó.
Không lâu sau, khi đang trong giờ học, tôi bị giáo vụ gọi lên văn phòng.
Tại đó, tôi lần đầu gặp vợ chồng nhà họ Hứa.
Người phụ nữ mặc trang phục sang trọng, khi nhìn tôi, lông mày bà ta nhíu chặt lại, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Bà ta nói với giáo vụ:
"Tôi hiểu rõ con mình nhất. Gia Gia từ nhỏ đến lớn luôn là đứa trẻ dịu dàng, lương thiện. Tôi không muốn lòng tốt của con bé bị kẻ khác lợi dụng, để rồi bị những lời đồn thất thiệt trong trường làm tổn hại."
Người đàn ông mặc vest đứng bên cạnh thì vẫn giữ im lặng.
Trong suốt thời gian bà Hứa bóng gió chỉ trích tôi là kẻ âm mưu, ông ấy không nói gì, ít nhất đã để lại cho tôi chút lòng tự trọng cuối cùng.
Ít ra, nhà giáo dục danh tiếng như ông không công khai buộc tội tôi trước mặt các thầy cô trong trường.
Tôi tự an ủi bản thân như vậy.
Thế nhưng, trước khi rời khỏi, ông Hứa đột nhiên liếc nhìn tôi một cái.
Ánh mắt đó sâu xa đến khó tả, ông chậm rãi nói:
"Doãn Hạ Hạ, tôi nhớ em là học sinh được nhận học bổng đặc cách vào trường này, đúng không?"
Tôi không hiểu ý ông ta nên ngây ngẩn gật đầu.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, những lời nói của ông ta khiến m.á.u trong người tôi như đông cứng.
Ông ta nói:
"Đã khó khăn lắm mới nhận được học bổng, em càng phải chuyên tâm học hành, đừng để tâm trí lạc lối."
Giây phút đó, tôi cảm giác như lớp vỏ mỏng manh duy trì chút thể diện cuối cùng của mình đã bị xé toạc.
Dù tôi không làm gì sai, dù chính Hứa Gia Gia luôn bắt nạt tôi, nhưng nỗi nhục nhã vẫn bao trùm lấy tôi.
Tôi không cần ngẩng đầu cũng có thể hình dung ánh mắt khinh thường của các thầy cô nhìn mình.
Từ đó, tôi hoàn toàn trở thành đối tượng bị mọi người trong trường dè bỉu.
Tôi bị nhà giáo dục nổi tiếng Hứa Trạch đích thân chỉ trích là học sinh "tâm tính không ngay thẳng", còn Hứa Gia Gia lại trở thành nạn nhân đáng thương được cả lớp cảm thông.
Cô ta thường xuyên vừa dùng đế giày đạp lên mặt tôi, vừa nhận những lời an ủi của mọi người xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/huong-ve-anh-sang/2.html.]
Khi đ.â.m kim vào tay tôi, cô ta thậm chí còn rơi vài giọt nước mắt.
Cô ta nói:
"Doãn Hạ Hạ, giá như lúc đầu cậu không xấu xa như thế, tôi vốn dĩ không muốn làm tổn thương cậu."
Cô ta lại nói:
"Nhưng cậu đã làm sai, cậu đáng phải bị trừng phạt."
Ánh mắt cô ta nhìn tôi chứa đầy ác ý và khoái cảm không hề che giấu.
03
Tôi một mình trở về căn nhà nhỏ ọp ẹp, nơi tôi và bà sống cùng nhau.
Bà tôi đã lớn tuổi, thời gian gần đây lại hay bị đau lưng. Trong một ngày mưa gió, bà đi nhặt ve chai một mình, không cẩn thận giẫm phải vỏ trái cây và té ngã. Từ đó, cơn đau ở lưng không lúc nào nguôi.
Sợ bà lo lắng, tôi dùng số tiền vợ chồng nhà họ Hứa để lại mua một chiếc mũ đội lên đầu, che kín lớp băng gạc. Sau khi chắc chắn đã che chắn cẩn thận, tôi mới dám đẩy cửa bước vào nhà.
Khi tôi vào, bà đang ngồi cạnh chiếc bếp nhỏ, hâm cháo rau cải.
Rau bà nhặt ở chợ buổi chiều, còn mỡ lợn bà mua từ tiền tiết kiệm được khi đi chợ. Một chút mỡ lợn nhỏ xíu ấy, khi cho vào cháo, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt mà tôi đã có thể ngửi thấy từ đầu ngõ.
Nhìn thấy tôi về, khuôn mặt nhăn nheo của bà nở nụ cười.
Nụ cười của bà rất rộng, để lộ ra những chiếc răng đã mất.
Bà vẫy tay gọi tôi:
"Cháu yêu, lại đây ăn cháo. Bà vừa mới nấu xong, vẫn còn ấm đây."
Bà à, bà đang nói dối. Cháo trong nồi đã cạn hết nước, hạt kê gần như đã sắp thành một lớp đặc quánh.
Bà đã nấu từ rất sớm, chỉ là không nỡ ăn mà để dành chờ tôi về.
Không kiềm được nữa, mũi tôi cay xè, nước mắt rưng rưng, tôi nhào vào lòng bà.
Bà giật mình, vội vàng hỏi:
"Cháu làm sao thế?"
Tôi vùi mặt vào lòng bà, chỉ để lại chiếc mũ cho bà nhìn thấy.
Làn vải thô ráp của chiếc tạp dề áp vào má tôi, giọng tôi nghèn nghẹn:
"Bà ơi, cháu muốn sống với bà. Cháu không đi đâu hết."
Bà như hiểu được điều gì đó, không nói thêm. Đôi bàn tay gầy guộc khẽ vỗ lưng tôi từng nhịp, từng nhịp một.
Đến khi ý thức của tôi mơ hồ, tôi mới nghe tiếng bà nghẹn ngào nói:
"Cháu yêu, đời cháu còn dài, cháu phải sống tốt, bà mới yên lòng, biết không?"