Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hướng Dẫn Tự Cứu Của Nữ Chính Truyện PO - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-02-11 12:18:13
Lượt xem: 1,109

Cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính mang tên tôi, trong đó hai phần ba nội dung đều xoay quanh chuyện giường chiếu, khiến tôi vô cùng khó chịu.

 

Tôi không muốn trở thành cô gái chỉ biết khóc dưới thân "nam chính", chỉ biết bị tranh giành, bị dày vò.

 

Năm bảy tuổi, tôi cầu xin bà cho tôi học võ.

 

Từ sau chuyện của chú hai, bà đã thay đổi rất nhiều.

 

Trước đây chưa từng để ý đến tin tức xã hội, nhưng mấy năm gần đây, hễ có thời gian bà lại nghiên cứu các vụ án.

 

Còn lén đọc "Sách phòng tránh nguy hiểm cho nữ giới" của tôi.

 

Vậy nên, khi nghe tôi muốn học võ, bà không phản đối.

 

Sau hai ngày suy nghĩ, bà tìm cho tôi một trung tâm huấn luyện judo.

 

Công cụ trong cửa hàng của hệ thống rất hữu dụng.

 

Chỉ là… tôi vẫn không hiểu, tại sao trong bảng điều khiển của nó lại hiển thị 18.250 điểm tích lũy?

 

Tôi hỏi hệ thống, nhưng nó ấp úng mãi không chịu nói.

 

Dù vậy, mỗi ngày sau giờ học, tôi đều dành hai tiếng để luyện tập.

 

Dù có mệt mỏi hay bị thương thế nào, chỉ cần dùng một món đạo cụ là có thể dễ dàng hồi phục.

 

Nhờ có hệ thống, tôi trở thành học viên mà huấn luyện viên đánh giá là nỗ lực nhất và có thiên phú nhất.

 

Cũng nhờ có nó mà khi những đặc điểm của "nữ chính PO" dần bộc lộ, tôi không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

 

Sau khi vào cấp ba, vì vòng một phát triển nhanh hơn các bạn nữ cùng lứa, tôi trở thành đối tượng bị trêu chọc.

 

Có người gọi tôi là "bom nổ chậm", "bò sữa".

 

Bất kể là nam hay nữ, tôi đều tặng cho họ một đạo cụ "tăng kích cỡ vòng một".

 

Vì trên người tôi luôn có hương thơm, có một kẻ tự tin mù quáng đến tỏ tình.

 

Bị tôi từ chối, cậu ta tức tối gào lên: "Cả ngày xịt nước hoa, không phải để câu dẫn tôi thì là gì?"

 

Tôi cũng không nhân nhượng, tiện tay cho cậu ta dùng đạo cụ giúp sở hữu mùi hương giống hệt tôi.

 

Và rồi, khi một nam sinh bỗng dưng mang theo hương thơm dịu ngọt suốt cả ngày, cậu ta lập tức trở thành "đối tượng săn đón" của cả ký túc xá nam.

 

Cuối cùng, chịu không nổi nữa, cậu ta chuyển trường và từ đó không còn dám nói những lời bẩn thỉu với tôi.

 

Thời gian trôi qua, tôi tốt nghiệp cấp ba.

 

Để tránh né cốt truyện gốc, tôi không ngần ngại chọn một trường đại học khác so với nguyên tác.

 

Tôi cứ nghĩ làm như vậy thì sẽ không gặp phải những "nam chính" khác trong truyện.

 

Nhưng ngay ngày đầu nhập học…

 

Một nam sinh cao ráo, điển trai, với nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đứng chặn trước cổng trường.

 

"Cô bạn này, hành lý của cậu có vẻ nặng nhỉ? Để tôi giúp cậu mang vào nhé?"

 

Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu ta, hệ thống vốn đã im lặng nhiều năm bỗng dưng hét lên trong đầu tôi:

 

[A a a a!! Ký chủ!!!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

[Nam sinh trước mặt nhóc, chính là nam chính thứ hai trong thế giới này, Trình Triệt!]

 

10

 

Trình Triệt.

 

Nam thần trường đại học, thiên tài đua xe tương lai.

 

Trong nguyên tác, cậu ta là "mối tình đầu" của "tôi", cũng là nam chính đầu tiên bước vào cuộc đời "tôi".

 

Quả thật, dáng vẻ của cậu ta vô cùng xuất chúng.

 

Thân hình thẳng tắp, nụ cười sáng lạn, trông cực kỳ sạch sẽ và thu hút.

 

Chỉ đi từ cổng trường đến ký túc xá nữ trong vòng mười phút mà đã khiến không ít người ngoái đầu nhìn.

 

Nhưng rõ ràng tôi đã cố tình chọn một ngôi trường khác với cốt truyện, tại sao vẫn gặp cậu ta?

 

[Chẳng lẽ vì cốt truyện có tính cưỡng chế? Dù nhóc cố tránh né, nam chính vẫn sẽ tự động xuất hiện bên cạnh nhóc?]

 

Hệ thống khẽ thì thầm, rõ ràng nó cũng có cùng thắc mắc.

 

Nghe vậy, tôi tò mò quan sát Trình Triệt.

 

Trong nguyên tác, tôi và cậu ta đã trao đổi thông tin liên lạc ngay ngày đầu nhập học.

 

Đến sinh nhật cậu ta, tôi đã đến khách sạn và chính thức trở thành người yêu của cậu ta.

 

Nhưng thì sao chứ?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Nguyên tác là nguyên tác, tôi là tôi.

 

Dù cốt truyện có ép buộc thế nào, cũng đừng mong thao túng tôi.

 

"Sao vậy bạn học, mặt tôi có gì à?"

 

Dường như vì tôi nhìn cậu ta quá lộ liễu, Trình Triệt hơi đỏ mặt, vành tai cũng nhiễm một lớp hồng nhàn nhạt.

 

Tôi suy nghĩ một chút, thử lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi.

 

Xác nhận rằng mình không bị bất kỳ sức mạnh kỳ lạ nào thao túng, tôi mới nhận lấy hành lý từ tay cậu ta.

 

"Ừm, trên mặt cậu có chút bẩn, về nhớ lau sạch nhé."

 

Nói xong, tôi cũng không chờ cậu ta lên tiếng lần nữa.

 

Chỉ đơn giản cảm ơn, rồi quay người đi thẳng lên lầu.

 

[Ký chủ, nhóc cứ thế bỏ đi nhẹ nhàng vậy được à?]

 

[Đương nhiên.]

 

[Sự thật chứng minh, cốt truyện nguyên tác hoàn toàn có thể tránh được. Dù nam chính có vây quanh tôi thế nào, nhưng việc có tiếp xúc với họ hay không, lựa chọn vẫn nằm ở tôi.]

 

Xác nhận rằng mình không bị kịch bản thao túng, tôi cũng chẳng cố ý né tránh Trình Triệt.

 

Thế nên, ở căng-tin, sân vận động, tòa nhà giảng dạy, hay cổng trường…

 

Hầu như ngày nào, tôi cũng tình cờ gặp cậu ta.

 

 

Loading...