Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 2: Lời Đề Nghị Bất Ngờ
Cập nhật lúc: 2024-12-26 13:17:41
Lượt xem: 112
Hạ Vy vừa về đến nhà thì trời bắt đầu đổ mưa. Ánh đèn trong căn hộ nhỏ mờ nhạt, càng làm không gian thêm lạnh lẽo. Cô tháo giày, buông mình xuống ghế sofa, nhưng đầu óc không ngừng quay cuồng với những suy nghĩ về Trần Minh.
Mười năm trước, cô đến ở nhờ nhà họ Trần sau khi cha mẹ qua đời. Khi đó, Trần Minh là một chàng trai trẻ tuổi, điềm tĩnh và lạnh lùng. Anh không hề tỏ ra thân thiện, cũng chẳng đối xử tệ bạc, nhưng luôn giữ khoảng cách rõ ràng với cô. Cô biết mình chỉ là một người ngoài, vì vậy luôn cố gắng sống thật khép kín.
Nhưng bây giờ, anh là sếp của cô. Vẫn là Trần Minh lạnh lùng, khó đoán như ngày nào, nhưng ánh mắt anh hôm nay chứa đựng một sự xa lạ khác biệt.
Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, kéo cô về hiện thực. Là Trần Minh.
“Ngày mai gặp tôi ở quán cà phê đối diện công ty, 8 giờ sáng.”
Anh nói ngắn gọn rồi cúp máy, không để lại cơ hội nào để cô từ chối hay thắc mắc.
***
Hôm sau, Hạ Vy đến quán cà phê sớm hơn 15 phút. Cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài.
Trần Minh xuất hiện đúng giờ, dáng vẻ vẫn chỉnh chu và lạnh lùng như thường ngày. Anh ngồi xuống đối diện cô, không gọi đồ uống, chỉ đẩy một tập tài liệu về phía cô.
“Mở ra đi.”
Cô lật tập tài liệu, ánh mắt chợt sững lại khi đọc dòng tiêu đề: **"Hợp đồng hôn nhân."**
“Đây là gì?” Cô ngẩng lên, không giấu nổi sự kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Cô không nghe nhầm đâu,” Trần Minh đáp, giọng điềm tĩnh. “Tôi cần một người vợ và cô là lựa chọn hợp lý nhất.”
Cô không biết nên cười hay tức giận. “Anh đang đùa à? Chúng ta thậm chí không thân thiết.”
“Chính vì không thân thiết nên tôi mới chọn cô,” anh trả lời, giọng điệu sắc bén. “Cô hiểu rõ vị trí của mình và sẽ không để tình cảm xen vào. Đó là điều tôi cần.”
“Vậy lý do của anh là gì?” Cô hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Gia đình tôi đang gây áp lực. Họ muốn tôi kết hôn để ổn định hình ảnh, đặc biệt là trong bối cảnh cạnh tranh nội bộ hiện tại. Còn cô, không phải cô cũng đang cần một chỗ dựa sao?”
Hạ Vy sững người. Anh không nói sai. Sau mười năm tự lập, cô đã mệt mỏi với những khó khăn và cảm giác cô đơn. Nhưng kết hôn với anh – một người mà cô không hề hiểu rõ – liệu có phải là giải pháp?
“Đây không phải là hôn nhân thật sự. Chúng ta sẽ ký hợp đồng với những điều khoản rõ ràng,” Trần Minh nói, như đọc thấu suy nghĩ của cô. “Sau một năm, nếu cô muốn, tôi sẽ đảm bảo cô có đủ tài chính để bắt đầu cuộc sống mới. Đôi bên cùng có lợi.”
Hạ Vy nhìn anh, cố tìm chút chân thành trong ánh mắt lạnh lùng đó. Nhưng không, Trần Minh vẫn như một bức tường kín, không cho cô thấy bất cứ điều gì ngoài lý trí sắc bén.
“Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý sao?”
“Cô có thể từ chối,” anh nhún vai, “nhưng tôi tin rằng cô đủ thông minh để hiểu đây là một cơ hội.”
Cô im lặng, lòng như bị xé thành hai nửa. Một bên là sự kiêu hãnh, từ chối trở thành quân cờ trong tay anh. Bên kia là sự thực dụng, nhận ra rằng đề nghị của anh có thể là lối thoát cho cuộc đời cô lúc này.
Cuối cùng, cô thở dài, nhìn anh đầy kiên định: “Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”
“Được. Nhưng tôi không có nhiều thời gian. Quyết định nhanh đi.”
Nói rồi, Trần Minh đứng dậy, để lại cô ngồi lặng lẽ giữa những dòng người hối hả bên ngoài cửa sổ.