Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồn Khói Bệnh Viện Cũ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-16 09:36:56
Lượt xem: 58

Chương 1: Bóng Trắng Thoáng Qua

Ngọc Ly, 22 tuổi, ôm chặt chiếc túi xách cũ kỹ, bước xuống từ chiếc xe khách ọp ẹp. Gió chiều se lạnh thổi tung mái tóc cô, mang theo mùi ẩm mốc của đất đỏ bazan. Bệnh viện huyện Nậm Rồng hiện ra trước mắt, một khối bê tông xám xịt, cũ kỹ, nằm trơ trọi giữa vùng quê hoang vu. Tấm biển bệnh viện đã phai màu, hoen gỉ, như chính sự sống đang dần rời bỏ nơi này.

Là một sinh viên điều dưỡng mới ra trường, Ngọc Ly được điều phối về đây công tác. Cô nuốt khan, cố gắng xua đi cảm giác bất an mơ hồ đang len lỏi trong lòng. Bước vào trong, không khí càng thêm nặng nề. Hành lang dài hun hút, đèn huỳnh quang chập chờn, tỏa ra ánh sáng xanh xao, lạnh lẽo. Mùi thuốc sát trùng lẫn với mùi ẩm mốc tạo nên một thứ mùi đặc trưng của bệnh viện cũ, khiến Ngọc Ly cảm thấy hơi khó thở.

Cô được phân công trực đêm cùng chị Lan, một y tá đã có kinh nghiệm lâu năm. Chị Lan có gương mặt khắc khổ, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Chị dặn dò Ngọc Ly vài điều cơ bản rồi lui vào phòng trực, để lại cô một mình giữa không gian tĩnh mịch đến rợn người.

Đêm xuống, bệnh viện càng trở nên u ám. Tiếng gió rít qua khe cửa sổ, nghe như tiếng ai đó đang khóc than. Ngọc Ly ngồi trong phòng trực, cố gắng tập trung vào cuốn sách giáo khoa, nhưng tâm trí cô cứ bị phân tán bởi những âm thanh kỳ lạ.

Khoảng nửa đêm, một tiếng động nhỏ vang lên từ cuối hành lang. Ngọc Ly giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Trong ánh sáng lờ mờ, cô thấy một bóng trắng thoảng qua, nhanh như một cơn gió. Tim cô đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra. Cô tự nhủ đó chỉ là ảo giác, nhưng cảm giác bất an vẫn đeo bám dai dẳng.

Một lúc sau, tiếng động lại vang lên, lần này gần hơn. Ngọc Ly run rẩy, nắm chặt cây bút trong tay. Bóng trắng lại xuất hiện, lướt dọc theo hành lang, rồi dừng lại trước cửa phòng trực. Ngọc Ly nín thở, nhìn chằm chằm vào bóng trắng. Đó là hình dáng một người phụ nữ mặc áo dài trắng, mái tóc dài che khuất khuôn mặt. Bóng trắng đứng im một lúc, rồi từ từ tan biến vào không khí.

Ngọc Ly hét lên, lao ra khỏi phòng trực, chạy thẳng đến phòng chị Lan. Chị Lan đang ngủ say, bị tiếng hét của Ngọc Ly đánh thức, chị ngơ ngác nhìn cô.

"Chị Lan... có... có ma..." Ngọc Ly lắp bắp, giọng nói run rẩy.

Chị Lan thở dài, nhìn Ngọc Ly bằng ánh mắt thương hại. "Em mới đến nên chưa quen thôi. Bệnh viện nào mà chẳng có vài câu chuyện ma. Cứ bình tĩnh, đừng để ý là được."

Ngọc Ly cố gắng trấn tĩnh, nhưng hình ảnh bóng trắng vẫn ám ảnh tâm trí cô. Đêm đó, cô không thể nào chợp mắt được.

 

Loading...