[HOÀN/ZHIHU] PHẢN CÔNG - C11
Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:01:10
Lượt xem: 328
10.
Tôi lại bắt đầu gặp ác mộng thường xuyên.
Trong giấc mơ, đó là lúc Cận Trạch nhốt tôi trong biệt thự.
Anh ta giữ cổ tay tôi và tra tấn tôi một cách bừa bãi giữa các giường, thậm chí còn cố tình làm cho cơn đau trở nên tồi tệ và kéo dài hơn.
Người từng yêu tôi sâu đậm, cẩn thận từng giây từng phút hỏi tôi bằng giọng điệu lạnh lùng và khinh thường nhất: “Em thực sự nghĩ rằng em có thể lừa dối tôi đến hết cuộc đời sao?”
"Em diễn giỏi như vậy, nếu thực sự đau đớn như vậy, sao không tự sát đi?"
"A Dao, em nói dối giỏi quá, thật khiến tôi thấy khó chịu."
Tôi tỉnh dậy la hét, người ướt đẫm mồ hôi.
Một ngọn đèn nhỏ thắp sáng bên cạnh giường, chiếu sáng bóng dáng quen thuộc.
Cận Trạch cẩn thận đưa tay giúp tôi vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai.
Tôi ngửa đầu ra sau, tránh sự đụng chạm của anh ta và nói với giọng sắc bén: "Đừng chạm vào tôi!"
Tay anh ta đột nhiên dừng lại trên không, đầu ngón tay run rẩy:
"... A Dao."
"Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em nữa."
Gió đêm thổi qua cửa sổ không đóng, làm rèm cửa lay động.
Trong âm thanh yên tĩnh này, tôi dần dần bình tĩnh lại, hạ quyết tâm rồi nhìn Cận Trạch.
“Anh đã nói, đối với một người như tôi, ai đi theo tôi đều sẽ là gánh nặng.”
Tôi nói nhẹ nhàng, thậm chí với một nụ cười nhẹ trong giọng nói,
"Vậy bây giờ tôi sắp rời xa anh, anh có nên cảm thấy cuối cùng mình cũng cảm thấy nhẹ nhõm không?"
Đôi mắt của Cận Trạch gần như đỏ bừng ngay lập tức, và đôi mắt anh ta hiện lên sự đau đớn rõ ràng.
"Tôi không có ý đó."
Anh ta thấp giọng lẩm bẩm: “Chỉ là lúc đó tôi tin lời của Mạnh Ninh, cô ấy nói cô ấy chưa bao giờ bắt nạt em, chính em tự làm khổ mình và đổ lỗi cho cô ấy, chỉ để tống cô ấy vào tù và hoàn toàn “tiêu diệt” cô ấy."
Tôi nhìn Cận Trạch trước mặt.
Khuôn mặt mà tôi từng vô cùng yêu quý giờ đây dường như thật gớm ghiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoanzhihu-phan-cong/c11.html.]
“Vậy là anh tin tất cả những gì cô ấy nói à?”
Tôi cụp mắt xuống, cố giấu đi sự lạnh lùng trong giọng nói.
"Không có chứng cứ, anh thà tin lời cô ấy còn hơn năm năm chúng ta ngày đêm bên nhau - Cận Trạch, là lời nói dối của Mạnh Ninh quá hoàn hảo, hay là anh đang đắm chìm trong sự bối rối và mê đắm của cô ấy? Vì vậy anh sẵn lòng nghe theo những gì cô ấy nói à”
Cận Trạch không trả lời tôi.
Im lặng hồi lâu, anh ta chậm rãi đứng dậy, giúp tôi đắp chăn vào.
Sau đó, giống như vô số đêm yêu nhau, anh ta hôn nhẹ lên trán tôi: “Ngủ đi, A Dao .”
"Tôi hứa với em rằng tôi sẽ luôn tin tưởng vào em. Sẽ không ai có thể làm tổn thương em nữa."
11.
Trong nửa tháng đó, tôi luôn túc trực ở bệnh viện.
Sinh hiệu của mẹ tôi đã ổn định nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Cận Trạch đã chuyển bà đến một khu chăm sóc đặc biệt riêng biệt và thuê y tá chăm sóc bà 24 giờ một ngày.
"A Dao, về nhà nghỉ ngơi đi."
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi. Xương cổ tay mỏng manh được bao phủ bởi một lớp da mỏng, giống như một cành cây khô héo.
Những ngày bị anh ta nhốt trong biệt thự, tôi khó có thể ăn được gì.
Đối mặt với quyền tự do ra vào, tôi giống như một con chim sợ hãi.
Vì vậy tôi đã giảm cân rất nhanh.
Cận Trạch cũng không dám dùng quá nhiều sức, chỉ cẩn thận nắm lấy tay tôi nhưng lại ngoan cố không chịu buông ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta ấy một lúc lâu, sự hối hận và yêu thương ngập tràn.
"...Cận Trạch."
Tôi lẩm bẩm, nước mắt tuôn rơi: “Tổn thương đã qua rồi, chúng ta có thể quay lại quá khứ được không?”
"C-có thể."
Anh ta kéo tôi vào lòng, giọng điệu nghiêm túc như thề nguyện: "A Dao, chỉ cần em chịu cho tôi một cơ hội, giữa chúng ta sẽ không có gì thay đổi."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ em dù chỉ một giây phút nào nữa.”
Tôi rúc vào lồng n.g.ự.c anh, nhắm mắt lại, giấu hết những cảm xúc phức tạp đằng sau hàng mi dày của mình.