HOÀNH THÁNH PHÙNG THỊ - 6
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:26:13
Lượt xem: 3,691
09
Trở về quán hoành thánh, ta bảo Lan Thúy mời công tử ngồi xuống, còn mình lấy thuốc bôi cho Phùng Xuân.
Nói thật, hôm nay Phùng Xuân tự ý ra tay, lại bị thương, khiến ta có chút bực.
Nhưng nhìn những vết thương trên người nó, ta lại không nỡ giận.
Triều Triều thì không sợ hãi, đôi mắt to như hai viên nho lấp lánh, còn cười khúc khích, chỉ vào Phùng Xuân nói: "Xấu... xấu ca ca!"
Phùng Xuân ngượng ngùng cúi đầu.
Ta búng vào trán nó: "Còn biết xấu hổ à! Hôm nay là ai làm bậy?"
Phùng Xuân mắt ngấn lệ: "... Tỷ tỷ ơi, hắn bắt nạt tỷ..."
Haizz, đứa trẻ ngốc.
Ta xoa đầu nó.
"Chuyện của ta và hắn thực ra rất dễ giải quyết. Chỉ cần ta theo hắn về, chưa đến một tháng, hắn sẽ lại chán ta, thêm nữa là hắn không nỡ để người trong lòng chịu ủy khuất, tự nhiên sẽ thả ta về."
"Vậy nên, sao đệ phải ra mặt?"
"Xuân nhi, hứa với tỷ, sau này đừng ra mặt thay ta nữa, được không? Ta thật sự sợ các ngươi bị thương."
Phùng Xuân chỉ cúi đầu, không nói gì.
Ta cũng chẳng còn cách nào với nó, nhét thuốc vào tay nó, rồi bước ra chào công tử.
Công tử nho nhã, dù Lan Thúy cứ ríu rít nói những lời chẳng đâu vào đâu bên cạnh, hắn vẫn chỉ mỉm cười ôn hòa.
Trong lòng ta thầm nghĩ, đúng là con nhà người ta.
Thật tốt làm sao.
Không chỉ dung mạo đẹp, mà nhìn thôi cũng biết là người học rộng.
Trên tay hắn cầm quạt xếp, ống tay áo thêu hình hạc trắng – biểu tượng mà các quan văn rất yêu thích.
Tuy cơ thể có hơi yếu ớt, nhưng từng cử chỉ đều toát lên phong thái của gia đình danh giá.
Càng nhìn ta càng thích, thầm nghĩ: "Đứa trẻ này sau này chắc chắn sẽ thành công lớn."
Lan Thúy nói: "Hôm nay công tử có ăn hoành thánh không? Muốn vị gì?"
Công tử nhẹ giọng đáp: "Trứng bắc thảo là được rồi."
Lan Thúy: "Vẫn không ăn hành hay tề thái à?"
Công tử khẽ gật đầu.
Dường như hơi ngại, đôi má hồng lên, cúi thấp đầu.
Nhìn xem, đứa trẻ ngoan ngoãn thế này.
Biết mình kén ăn mà còn cảm thấy ngại.
Khi hoành thánh nóng hổi được mang lên, công tử ăn rất từ tốn, ít nhất là không giống Lan Thúy và Phùng Xuân, ăn đến vương vãi xương khắp nơi.
——Dù hoành thánh chẳng có miếng xương nào.
Ta tự thấy mình đang âu yếm nhìn công tử.
Nhưng công tử lại tỏ vẻ bối rối, ăn cũng không được, mà không ăn cũng không xong.
Lan Thúy kéo ta sang một bên, giọng nói lớn như cái loa.
"Tiểu thư, sao cô cứ nhìn người ta thế? Lại còn có vẻ mặt đó nữa? Cô sợ người ta không trả tiền à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoanh-thanh-phung-thi/6.html.]
Công tử bị sặc, đỏ mắt nói khẽ: "Phùng cô nương yên tâm, ta sẽ không ghi nợ."
"..."
Mặt ta như muốn đỏ bừng lên!
Có đôi lúc ở bên Lan Thúy, thật sự bất lực!
Lan Thúy nói rằng, vào ngày đầu tiên bày quầy bán hoành thánh, vị tiểu công tử kia cứ quanh quẩn ở gần đó.
Dường như muốn ăn nhưng lại sợ ăn.
Lan Thúy liền trực tiếp ấn công tử ngồi xuống, rồi nhìn chằm chằm cho đến khi công tử ăn hết một bát.
Lan Thúy hỏi: "Ngon không?"
Công tử đáp: "Ngon."
Lan Thúy cười đầy tự hào: "Chúng ta bán hoành thánh, ngon thì mới lấy tiền, không ngon thì không thu."
Công tử gật đầu, móc từ túi ra một thỏi vàng, làm Lan Thúy sợ đến mức không dám nhận.
Cuối cùng, Lan Thúy khó khăn nói: "Vậy ta bao ngươi ăn hoành thánh trong ba tháng, nhớ phải đến ăn đấy."
Công tử đồng ý.
Đến giờ, thỏi vàng ấy vẫn chưa nhận được.
Thoáng chốc, ta chẳng biết ai ngốc hơn.
Lan Thúy ngốc, vì chưa lấy được tiền mà đã để người ta ăn không cả tháng.
Công tử cũng ngốc, bảo đến ăn ba tháng thì cậu ta thật sự đến ăn đủ ba tháng, không sợ ngán.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thở dài, dặn Lan Thúy chăm sóc khách cẩn thận, giữ cậu ta ở lại ăn cơm.
Lan Thúy đồng ý, ta mới quay vào nhà chuẩn bị vài món ăn.
Cá rán không xương, thăn chiên giòn, vịt nướng, tôm viên đậu hũ, rau xào theo mùa.
Mỗi món đều là sở trường của ta, cũng là những món mà Xuân nhi thích nhất.
Khi ta mang thức ăn ra, Lan Thúy nháy mắt với ta, vẻ mặt như vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại.
Ta mỉm cười hỏi công tử: "Cùng ăn chứ?"
Công tử do dự một lát, rồi gật đầu.
10
Trong bữa ăn, chỉ có Lan Thúy là ríu rít nói chuyện.
Phùng Xuân và công tử đều im lặng, nhưng Phùng Xuân là kiểu trầm lặng, còn công tử thì đôi mắt sáng rỡ, chỉ vì ngượng ngùng.
Cuối bữa, công tử chắp tay cảm tạ ta: "Đa tạ Phùng cô nương đã khoản đãi."
Vừa nói, cậu ta vừa móc túi lấy tiền.
Ta nhìn cậu ta đầy nghi hoặc, cậu chẳng nói lời nào mà đặt túi tiền lên bàn.
Lan Thúy giải thích thay: "Tiền cơm đấy."
Công tử ngượng ngùng gật đầu.
Ta bật cười.
Rồi đưa túi tiền trả lại cho cậu.