HOÁN THANH KHÊ - 10
Cập nhật lúc: 2025-01-22 00:07:41
Lượt xem: 601
Nhưng Bùi Thiếu Hành bị chứng sợ độ cao, phải ngồi trong một cái lồng, để hạ nhân dùng ròng rọc từ từ kéo lên.
Chiếc lồng đung đưa lắc lư, hắn còn chưa kịp đề chữ đã hoa mắt chóng mặt rồi ngất lịm.
Bùi Thiếu Hành vốn là đồng môn của thiếu gia, liền tiến cử thiếu gia thay mình đề chữ.
Vương gia thưởng thức nét chữ của thiếu gia, phá lệ tiến cử hắn vào làm quan.
Lão gia vui mừng khôn xiết, mở tiệc liên tiếp ba ngày liền. Nhà họ Tống cuối cùng cũng quay lại con đường làm quan.
*
Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu thì thiếu gia bị bắt.
Vẫn là vì bức hoành phi kia.
Không biết từ khi nào, chữ trên hoành phi bị ai đó cố ý thêm một nét, phạm vào tên húy của hoàng đế.
Có người nhân cơ hội tố cáo vương gia tội mưu phản.
Những ai có liên quan đến vụ án đều bị giam vào ngục.
Chỉ duy nhất Bùi Thiếu Hành là trốn thoát.
*
Lão gia vì chuyện này mà xoay như chong chóng, miệng vừa mắng "nghịch tử không tuân theo gia quy", chân lại không chạm đất, tận dụng mọi mối quan hệ để lo liệu.
Nhưng vụ án này liên quan đến đại sự, người thân không được phép thăm ngục, chỉ có nô bộc được phép mang đồ ăn thức uống vào.
Phu nhân lo thiếu gia chịu khổ trong ngục, liền sai ta mang đồ ăn và y phục đến cho hắn.
Ta xách hộp thức ăn bước vào lao ngục, thấy thiếu gia đang ngồi dưới ánh trăng bên cửa sổ ngục, quay lưng về phía ta.
Ngày thường thiếu gia vốn rất yêu sạch sẽ, nhưng giờ đây trên người hắn là bộ tù phục bẩn thỉu, dưới thân là lớp cỏ lau lộn xộn.
Cảnh tượng này khiến ta không khỏi chua xót.
Ta khẽ gọi hắn mấy tiếng.
Thiếu gia khẽ run người, dường như có chút ngạc nhiên vì ta đến.
Hắn không quay đầu lại, chỉ hỏi thăm lão gia và phu nhân có khỏe không.
Ta gật đầu, đưa hộp thức ăn vào trong, nói với hắn rằng lão gia và phu nhân vẫn khỏe, bảo hắn không cần lo lắng.
"Lão gia nói, nếu ngài có thể giúp quan phủ bắt được Bùi công tử, có thể giảm nhẹ hình phạt."
Thiếu gia và Bùi Thiếu Hành vốn tình nghĩa sâu đậm, chắc chắn hắn biết Bùi công tử đang ẩn náu nơi nào.
Nhưng thiếu gia chỉ lắc đầu, không nói thêm lời nào.
*
Trên bàn là một bát nước trong, phản chiếu ánh trăng nhạt và gương mặt thoáng vẻ cô quạnh của thiếu gia.
Ánh trăng rơi vào vũng bùn, ta cuối cùng không kiềm được, cúi đầu nức nở:
"Thiếu gia, là nô tỳ có lỗi, đã hại ngài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Gương mặt thanh tú trong nước thoáng xao động, thiếu gia khẽ thở dài.
"Ngốc nghếch, chuyện này không liên quan đến ngươi."
"Không! Là nô tỳ không nên lắm miệng, khuyên ngài tập trung luyện thư pháp. Nếu không phải vì hôm đó Bùi công tử tình cờ bắt gặp ngài viết chữ, thì đã không mời ngài đề chữ thay hắn!"
Thiếu gia quay người lại, bàn tay xuyên qua ánh sáng yếu ớt của ngọn nến, nhẹ nhàng xoa đầu ta.
"Ngốc nghếch, lỗi không phải ở ngươi."
Trong ánh mắt hắn, không có một chút trách móc nào, chỉ có sự xót thương và bất lực.
Ngục thất ở cuối hành lang, cơn gió lùa qua mang theo bụi bẩn và hơi ẩm thối rữa trong ngục, thổi vào bát nước, làm tán loạn ánh trăng trong đó, cũng làm rối loạn lòng ta.
*
Ta không thể để ánh trăng của ta chìm vào bùn lầy.
14
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Từ nhà lao trở về, trăng đã treo giữa trời.
Ta không tài nào ngủ được, liền lấy những tờ giấy tập viết ngày trước của thiếu gia ra, trải một tờ giấy mỏng lên trên, cẩn thận đồ lại từng nét chữ.
Bất chợt, một cơn gió thổi qua làm tắt nến, giấy như mọc chân chạy khắp phòng.
Ta mò mẫm trong bóng tối đuổi theo tờ giấy, bất ngờ va vào lòng một người.
Còn chưa kịp kêu lên, ta đã bị người đó bịt miệng, kéo vào trốn sau tấm bình phong.
“Suỵt, A Khê cô nương, ta là Bùi Thiếu Hành.”
Dựa vào ánh trăng, ta đánh giá người trước mặt.
Dưới chiếc mũ sa, lộ ra một đôi mắt sáng, trong ánh nhìn lại lộ chút sắc bén.
Hắn mặc một bộ hắc y bó sát, dáng người gầy gò như cây sam trước cửa sổ.
Điều này khiến ta nhớ đến kiểu chữ Nhan của thiếu gia đã dạy, vừa cao quý, vừa cương nghị, lộ xương ẩn gân.
Ta hạ giọng hỏi hắn:
“Ngài cuối cùng cũng đến rồi?”
Hắn cũng hạ giọng hỏi lại:
“Thiếu gia gửi thư bảo ta tìm ngươi, có phải có gì muốn nhắn nhủ không?”
Ta không giấu hắn, nói thẳng rằng bức thư đó là ta giả mạo bút tích của thiếu gia mà viết ra.
Hắn ngạc nhiên:
“Ngươi làm sao biết ta ẩn náu ở đâu?”
“Thiếu gia là người nhân nghĩa, không hề tiết lộ nơi ẩn náu của ngài. Nhưng thiếu gia từng nhắc qua với ta, hai người thường ra căn nhà nhỏ bên dòng suối ngoại thành để so tài thư pháp. Ta đoán được mà thôi.”
“Xin lỗi Bùi công tử, ta lừa ngài đến đây là muốn hỏi, ngài định làm cách nào để cứu thiếu gia?”
Bùi Thiếu Hành cúi đầu, vẻ mặt đầy vẻ ảm đạm:
“Là ta đã hại hắn.”