Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoa Hồng Gai - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-20 14:08:49
Lượt xem: 8,343

11

Tôi và Cố Dật Thần yêu nhau rồi. 

 

Phó Đình Thâm vẫn còn muốn níu kéo tôi, anh ta lấy lại chiếc đồng hồ kim cương từ Tống Chi. Anh ta nhờ người gửi chiếc đồng hồ đến công ty tôi, tôi mở ra nhìn một cái, rồi để nguyên như cũ gửi trả lại. 

 

Nếu là trước đây, khi chúng tôi đang yêu nhau, anh ta tặng tôi chiếc đồng hồ này, tôi sẽ rất vui. Nhưng hiện tại, tôi không có chút hứng thú nào. 

 

Tôi đã là bạn gái của Cố Dật Thần, tất nhiên sẽ không nhận quà của bạn trai cũ nữa. 

 

Phó Đình Thâm cũng thật buồn cười, anh ta nghĩ sao mà tưởng tôi sẽ nhận chiếc đồng hồ mà Tống Chi đã đeo? Tôi đâu phải người nhặt rác. 

 

Tôi và Cố Dật Thần yêu nhau là đường hoàng, nhưng còn đối với Phó Đình Thâm và Tống Chi yêu nhau... đó là ngoại tình. 

 

Người đàn ông ngoại tình, có lần đầu sẽ có lần thứ hai. 

 

Phó Đình Thâm đã vài lần đến công ty và nhà tôi tìm tôi, mỗi lần gặp anh ta, tôi đều tránh xa, không cho anh ta cơ hội giải thích. 

 

Sau một thời gian hẹn hò với Cố Dật Thần, anh ấy đưa tôi về nhà gặp bố mẹ. Bố mẹ anh ấy là doanh nhân nổi tiếng ở địa phương, tập đoàn Cố và tập đoàn Phó đều là những người dẫn đầu, có thể nói là ngang tài ngang sức. 

 

Cố Dật Thần là con một trong gia đình, hai năm trước đã bắt đầu làm việc trong doanh nghiệp gia đình, đợi khi đủ kinh nghiệm sẽ tiếp quản doanh nghiệp, trở thành người nắm quyền mới của tập đoàn Cố.

 

"Chiếc vòng ngọc này là của ta tặng cho con dâu tương lai, xem ra Dực Thần rất nghiêm túc với cháu." Cố phu nhân nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên tay tôi, cười nói.

 

Hóa ra chiếc vòng ngọc không phải dùng tiền là mua được mà nó còn có ý nghĩa sâu sắc này. 

 

Cố tiên sinh cũng hỏi tôi về chuyên ngành từng học, sau đó còn mời tôi đến làm việc tại tập đoàn Cố. 

 

Tôi khéo léo từ chối, nói rằng hiện tại còn vài dự án chưa xong, đợi một thời gian nữa sẽ xem xét. Có thể thấy Cố tiên sinh và Cố phu nhân rất hài lòng về tôi. 

 

Sau khi biết tôi và Cố Dật Thần ở bên nhau, họ đã cho người điều tra về gia thế và học vấn của tôi. Gia thế của tôi tuy không bằng nhà họ Cố và nhà họ Phó, nhưng cũng khá tốt. Chỉ là nhà tôi ở thành phố khác. 

 

Đây cũng là lý do tại sao Phó Đình Thâm nói tôi rất thích hợp làm phu nhân Phó thị, ngoài tính cách và ngoại hình, còn có gia thế và học vấn, không có gì phải chê. 

 

Tôi cũng đưa Cố Dật Thần về gặp bố mẹ tôi. 

 

Phó Đình Thâm biết tin này, đã bị sốc. 

 

Bởi vì tôi và anh ta yêu nhau hai năm mới đưa anh ta về gặp bố mẹ, giờ tôi và Cố Dật Thần yêu nhau chưa đến nửa năm, đã gặp bố mẹ hai bên. Anh ta vốn là người có tinh thần cạnh tranh mạnh mẽ. 

 

Sau khi tôi và Cố Dật Thần từ nhà bố mẹ tôi về, tôi chuyển vào biệt thự của Cố Dật Thần, bắt đầu cuộc sống hai người.

 

12

Khi chuyển nhà, tôi gặp Phó Đình Thâm. Anh ta không còn dáng vẻ hung hăng như trước nữa. Toàn thân tỏa ra vẻ sa sút. 

 

Anh ta nói với giọng khàn khàn bắt chuyện với tôi.

 

"Giang Nguyện, em còn một số quần áo và đồ dùng cá nhân ở nhà anh." 

 

"Ồ, vậy anh giúp tôi lấy xuống đi." Tôi lạnh lùng đáp lại, quả thực nửa phân quan hệ tôi cũng không muốn dính dáng tới anh ta.

 

"Em tự vào lấy." Anh ta mở cửa biệt thự, mời tôi vào.

 

"Nhân tiện vào ban công xem hoa hồng em trồng." 

 

Thực ra tôi vẫn còn một số đồ có thể dùng được ở nhà Phó Đình Thâm. Những sản phẩm chăm sóc da hàng hiệu đó tuy để hơn nửa năm nhưng còn hai năm nữa mới hết hạn, vứt đi thì phí. 

 

"Anh chờ chút, tôi đi nói với bạn trai tôi." Tôi quay lại gara tìm Cố Dật Thần. 

 

Anh ấy đang mang hành lý của tôi từ cốp xe ra. 

 

"Dực Thần, em đi lấy đồ ở nhà Phó Đình Thâm." 

 

Thực ra tôi muốn hỏi anh ấy có muốn đi cùng không, nhưng lại thấy không cần thiết. Tôi chỉ đi lấy đồ, rất nhanh sẽ quay lại. 

 

Cố Dật Thần cũng do dự một chút, dường như anh ấy cũng muốn đi cùng tôi. Nhưng tôi không mở lời, cả hai chúng tôi đều tế nhị nghĩ đến chữ tin tưởng. 

 

"Ừ, em đi đi." Cố Dật Thần rất tin tưởng tôi, nhưng anh ấy vẫn dặn dò thêm.

 

"Về sớm nhé." 

 

"Được." 

 

Tôi gật đầu. 

 

Tôi theo Phó Đình Thâm lên lầu hai, quần áo của tôi vẫn treo nguyên vẹn trong tủ đồ của anh ta. Tôi thu dọn quần áo, đóng gói các sản phẩm chăm sóc da trong nhà tắm. Khi chuẩn bị rời đi, tôi nhớ đến việc nhìn lại hoa hồng trên ban công. 

 

Tôi bước ra ban công, những bông hoa hồng từng nở rộ nay đã có xu hướng héo úa. Nhưng tôi không thể mang hoa hồng đi, những bông hoa này được trồng trong đất trên ban công, không phải trong chậu. Chuyển đi không chắc có thể sống, hơn nữa cũng không cần thiết mang theo. 

 

Tôi đang định rời đi thì Phó Đình Thâm bước ra ban công. Hai mắt anh ta đỏ lên, sự ghen tuông trong lòng lại bộc phát.

 

"Giang Nguyện, chúng ta yêu nhau một năm mới sống chung, em lại nhanh chóng sống chung với Cố Dật Thần vậy sao?" 

 

"So sánh có ích gì? Tôi và anh phải ba tháng mới hôn nhau, với Cố Dật Thần thì ngày thứ hai đã hôn rồi, người so với người tức c.h.ế.t người." 

 

Nỗi đau trong mắt anh ta càng thêm sâu sắc, anh ta nắm chặt cổ tay tôi. 

 

"Tôi không tin em dễ dàng quên tôi, những lời thề nguyện của chúng ta đâu? Em quên hết rồi sao?"

 

13

"Là anh quên trước, bây giờ tôi đã buông bỏ, anh cũng nên buông bỏ." 

 

Tôi gỡ tay anh ấy ra, quay đầu nhìn hoa hồng phía sau.

 

"Hoa hồng héo rồi thì đừng trồng nữa, đổi loại hoa khác đi." 

 

"Những bông hoa hồng này, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt." Phó Đình Thâm nói xong lại tiếp tục giải thích.

 

"Thực ra anh và Tống Chi không có gì cả, cô ấy ký hợp đồng với công ty con của anh, anh và cô ấy tạo scandal để tăng nhiệt độ, không phải thật sự muốn yêu cô ấy." 

 

Phó thị hoạt động trên nhiều lĩnh vực, từ bất động sản, khách sạn, trung tâm mua sắm, internet đến giải trí... 

 

Khi Phó Đình Thâm và Tống Chi có scandal, chính là lúc cô ấy từ công ty cũ chuyển sang công ty giải trí dưới trướng anh ta. Nhưng đó không phải lý do để anh ta làm tổn thương tôi. 

 

Ngành giải trí chỉ chiếm một phần nhỏ trong bản đồ kinh doanh của Phó thị. Công ty giải trí dưới trướng của Phó thị cũng đã ký hợp đồng với nhiều nghệ sĩ. Chủ tịch không cần phải tạo scandal với một nữ nghệ sĩ mới ký hợp đồng. Hơn nữa, lúc đó anh ta không phải độc thân. 

 

Vì vậy, suy cho cùng vẫn là lỗi của anh ta. 

 

"Phó Đình Thâm, khi đó anh đã có bạn gái, lại đi tạo scandal với người khác? Đừng giả vờ nữa, anh đã đưa cô ấy về nhà qua đêm, còn đến khách sạn, và dấu hôn trên cổ cô ấy, chẳng lẽ đều là giả?" Tôi lạnh giọng đáp.

 

"Em nghe tôi giải thích, hai đêm đó anh và cô ấy không có gì xảy ra..." 

 

Tôi không muốn nghe thêm bất cứ lời giải thích vô nghĩa nào cả, vì vậy liền cắt ngang lời anh ta.

 

"Không cần giải thích, dù có chuyện gì xảy ra hay không, chúng ta đều không thể quay lại." 

 

Tôi ngẩng đầu lên thấy Cố Dật Thần đứng trong vườn nhà, đang ngước nhìn về phía này. Anh ấy có lẽ cũng thấy tôi và Phó Đình Thâm đứng trên ban công. 

 

Từ góc độ của anh ấy nhìn lên, tôi và Phó Đình Thâm có vẻ đứng rất gần nhau. Tôi phải nhanh chóng quay lại, để tránh anh ấy ghen. Tôi bước đi, nhưng Phó Đình Thâm lại chặn đường tôi. 

 

Anh ta tiến lên hai bước, tôi lùi lại để tránh tiếp xúc thân thể với anh ta. Lưng tôi dựa vào lan can. Phó Đình Thâm đặt tay sau lưng tôi, ngăn tôi bị gai hoa hồng đâm. 

 

Anh ta cũng nhìn thấy trong vườn nhà họ Cố, Cố Dật Thần đang nhìn về phía này. Phó Đình Thâm ghé sát tai tôi nói.

 

"Em nói xem, nếu tôi hôn em ở đây, Cố Dật Thần sẽ cảm thấy thế nào?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Tôi thấy trong mắt anh ta sự không cam lòng, tình sâu đậm và ham muốn. Điều này làm tôi hơi sợ, là tôi sơ suất, tôi không nên một mình lên đây lấy hành lý. 

 

Tôi giơ tay tát vào mặt Phó Đình Thâm, đẩy anh ta ra mà quát lớn.

 

"Phó Đình Thâm, hãy để lại chút thể diện cho nhau, đừng để tôi ghét anh." 

 

Tôi cầm đồ bỏ chạy, Phó Đình Thâm không đuổi theo. Có lẽ, lời nói của tôi đã giúp anh ta lấy lại chút lý trí. 

 

Anh ta vừa muốn cưỡng hôn tôi, nhưng anh ta sợ tôi sẽ vì thế mà ghét anh ta. Thà không yêu, ít nhất đừng ghét. 

 

Tôi xuống lầu, thấy Cố Dật Thần nhanh chóng bước đến, nhận lấy hành lý từ tay tôi. 

 

Về đến vườn nhà họ Cố, tôi định giải thích, Cố Dật Thần đặt hành lý xuống, nắm lấy tay tôi hỏi.

 

"Vừa rồi anh thấy em đánh Phó Đình Thâm, tay có đau không?" 

 

Hả? Điểm quan tâm này cũng được đấy!

 

"Có chút đau." 

 

Đúng là vừa rồi tôi tát rất mạnh, lòng bàn tay giờ vẫn còn đau. Cố Dật Thần xoa xoa lòng bàn tay tôi, hối hận tiếp lời.

 

"Vừa rồi anh hơi hối hận vì không đi cùng em, anh tin em nhưng anh không tin Phó Đình Thâm." 

 

Tôi dựa vào lòng Cố Dật Thần sau đó an ủi anh ấy. 

 

"Được rồi em cũng đã lấy hết đồ về rồi, từ nay không còn liên quan gì đến anh ta nữa." 

 

Anh ấy ôm chặt eo tôi, đôi môi tìm đến môi tôi, hôn tôi một cách cuồng nhiệt. 

 

Phó Đình Thâm đứng trên ban công nhìn cảnh này, nắm chặt hoa hồng đầy gai trong tay. Lòng bàn tay anh ta đẫm máu, ánh mắt lạnh lùng như băng. 

 

Kỹ năng hôn của Cố Dật Thần ngày càng tốt, tất cả đều do luyện tập suốt nửa năm qua với tôi. 

 

Kết thúc nụ hôn, tôi nép vào lòng Cố Dật Thần. Anh ấy khẽ nỉ non bên tai tôi.

 

"Sao trời chưa tối nhỉ?" 

 

Tôi biết ý nghĩa trong lời anh ấy. Mặt tôi lập tức đỏ bừng, ngại ngùng đáp lại.

 

"Chờ thêm chút nữa, trời sẽ tối ngay thôi."

 

14

Đêm buông xuống. 

 

Tống Chi đến trước cửa nhà Phó gia, bấm chuông. Phó Đình Thâm nhìn thấy Tống Chi từ tầng hai, không mở cửa cũng không xuống gặp cô ta. 

 

Tôi và Cố Dật Thần đang uống rượu sâm panh trên ban công. Trên ban công của anh ấy có một chiếc ghế sofa, chúng tôi say đắm hôn nhau trên sofa. 

 

Giống như đêm đó trong phòng tổng thống. Chỉ khác là lần này, chúng tôi đều tỉnh táo, tỉnh táo trao mình cho nhau. Dưới bầu trời đầy sao, chúng tôi vào phòng kéo rèm lại, tiếp tục chuyện còn dang dở lần trước. 

 

Tống Chi đứng trước cửa nhà Phó gia đến nửa đêm. 

 

Nửa đêm, trời mưa. 

 

Cơn mưa to làm Tống Chi ướt như chuột lột. 

 

Cô ta khi đến đã xem dự báo thời tiết, biết tối nay có mưa to. Nhưng cô ta cố tình không mang ô, cũng mặc rất mỏng. Tống Chi đang đánh cược rằng Phó Đình Thâm sẽ mềm lòng. Chỉ cần Phó Đình Thâm mở cửa cho cô ta vào, cô ta tin chắc sẽ chiếm được Phó Đình Thâm. 

 

Nhưng Phó Đình Thâm hoàn toàn không bước ra nhìn lấy một lần. Bởi vì anh ta đã uống thuốc ngủ, tôi biết anh ta bị mất ngủ nghiêm trọng. 

 

Vì vậy trước đây khi chúng tôi còn bên nhau, tôi thường ở bên trò chuyện, dỗ anh ta ngủ. Bây giờ bên cạnh không còn tôi, anh ta lại càng khó ngủ hơn. Anh ta chịu đựng đến nửa đêm, nuốt vài viên thuốc ngủ, lờ đờ ngủ thiếp đi. 

 

Tống Chi đứng trước cửa nhà Phó gia đến ba giờ sáng, suýt ngất xỉu. Người quản lý của cô ta đến đưa cô ta đi. Cô ta hoàn toàn từ bỏ hi vọng với Phó Đình Thâm. 

 

Tiếng mưa là bản nhạc ru ngủ tuyệt vời nhất, tôi và Cố Dật Thần đến sáng mới ngủ. Trong vườn có tiếng chim hót líu lo. Tôi ngủ rất yên bình trong vòng tay anh ấy. 

 

Từ đó, tôi sống trong biệt thự nhà họ Cố với tư cách nữ chủ nhân. Lúc rảnh rỗi sẽ chăm hoa và cho mèo ăn trong vườn. 

 

Phó Đình Thâm hàng ngày đều có thể nhìn thấy tôi, nhưng sao lại thế? 

 

Tôi đã trở thành đóa hồng trong tay người khác, nhưng chỉ có thể là cái gai trong tay anh ta. Mỗi lần anh ta không quên được, sẽ bị cái gai đ.â.m đau đớn chảy máu. 

 

Một năm sau, tôi và Cố Dật Thần tổ chức đám cưới hoành tráng. Phó Đình Thâm ngồi trên ban công nhà mình uống rất nhiều rượu trắng, uống đến xuất huyết dạ dày, suýt chế.t tại chỗ. 

 

Anh ta được đưa vào bệnh viện cấp cứu rửa dạ dày, trên xe cứu thương anh ta luôn gọi tên tôi, nói lảm nhảm trong cơn say.

 

"Giang Nguyện, là anh không tốt, anh tưởng rằng tạo scandal với người khác có thể làm em lo lắng cho anh." 

 

"Anh chỉ muốn thấy em ghen, muốn biết rằng em quan tâm đến anh, rằng em không thể thiếu anh." 

 

"Anh tưởng rằng chỉ cần anh quay lại dỗ dành em, em sẽ quay lại với anh." 

 

"Anh tưởng rằng chỉ có anh mới có thể bỏ em, em nhất định sẽ không bỏ anh." 

 

"Anh quá tự phụ." 

 

Y tá thấy anh ta quá ồn ào, dùng băng keo bịt miệng anh ta lại. 

 

Ba mẹ Phó Đình Thâm đến nhà tôi cầu xin tôi đến bệnh viện thăm anh ta. 

 

"Tiểu Nguyện, con đến thăm A Thâm đi, nó luôn gọi tên con, rất đau khổ, bác sĩ nói như vậy không tốt cho việc hồi phục của nó." 

 

Tôi lắc đầu từ chối giúp đỡ.

 

"Bác trai, bác gái, con bây giờ là bà Cố, không tiện đến thăm Phó Đình Thâm, mong hai bác về cho." 

 

Họ cũng không ép tôi nữa. Trước khi rời đi, bác Phó thở dài cảm thán.

 

"Thực ra A Thâm đã bàn bạc với bọn ta về chuyện hôn nhân của hai đứa, trong kế hoạch tương lai của nó, vị trí bà Phó luôn là của con." 

 

Bác gái cũng tiếc nuối tiếp lời.

 

"Tiểu Nguyện, hai đứa đi đến bước này thật đáng tiếc." 

 

Tôi nhìn theo họ rời đi. 

 

Thực ra chẳng có gì đáng tiếc cả. Có những người luôn không biết trân trọng khi còn có, chỉ khi mất đi mới thấy quý giá. 

 

Đường tương lai rất dài, dù tôi có trở thành bà Phó, hôn nhân của chúng tôi vẫn sẽ xuất hiện vết nứt. Sự thử thách lần này chứng minh rằng tôi và Phó Đình Thâm không phải là người sẽ đi cùng nhau suốt đời. 

 

Ngược lại, tôi và Cố Dật Thần mới là cặp đôi sẽ đi cùng nhau suốt đời. 

 

Anh ấy cho tôi cảm giác an toàn, khi ở bên anh ấy, tôi được yêu thương, được chiều chuộng, được nhường nhịn. 

 

Khi hưởng thụ tình yêu, tôi cũng yêu anh ấy, như vậy mới có thể đi xa và lâu dài. 

 

Ngày thứ hai sau đám cưới, tôi và Cố Dật Thần đến một hòn đảo nhỏ để hưởng tuần trăng mật. 

 

 Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển, hẹn ước sẽ cùng nhau đầu bạc răng long. 

 

-Hết-

 

Loading...