Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hệ Thống Ăn Dưa Ngày Tết - 8

Cập nhật lúc: 2025-02-22 04:23:43
Lượt xem: 3,379

12

 

Ngày mùng Hai, ông ngoại nói mẹ tôi mang vận xui, không cho bà về nhà. 

 

Tôi còn đang tiếc vì không thể ăn dưa chuyện nhà họ thì bà nội lại tung ra một chiêu lớn. 

 

Đến mùng Sáu Tết, bà nội bỏ tiền tổ chức lễ cúng cho ba tôi, chuẩn bị năm bàn cơm chay để cảm tạ họ hàng thân thích và còn mời cả họ hàng bên ngoại đến. 

 

Tôi biết thừa, hôm nay đám người này phần lớn đều là người của bà nội cử đến. 

 

Vì mẹ tôi cũng giống ba tôi, rất hiếu thảo. 

 

Nếu ông bà ngoại mở lời, không chừng mẹ sẽ từ bỏ việc lấy lại căn nhà. 

 

【Tiểu Thống, giúp tôi, hôm nay tôi phải quét sạch đám người này!】 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

【Chủ nhân, đừng cướp lời thoại của tôi chứ, đây chính là nhiệm vụ thứ năm của bạn.】 

 

Hệ thống rất có năng lực, mỗi lần ánh mắt tôi quét đến ai, trong đầu lập tức xuất hiện bí mật của người đó. 

 

Người mở lời đầu tiên là bà dì: 

 

“Tuyên Suất, nghe nói cháu học ở trường Thanh Bắc, học phí chắc đắt đỏ lắm nhỉ? 

 

“Mẹ cháu chắc phải vất vả lắm mới lo nổi nhỉ?” 

 

Tôi nhìn nụ cười đầy ác ý trên gương mặt bà ta, chớp mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ: 

 

“Bà à, học phí của trường Thanh Bắc đương nhiên đắt hơn ở trong tù một chút. 

 

“Cháu nghe nói cháu trai của dì vừa tốt nghiệp cấp ba đã được đưa vào trại giam để học kỹ năng, gia đình dì chắc không còn áp lực tài chính nữa rồi.” 

 

“Cái gì? Cháu trai của bà ấy bị đưa vào trại giam sao?” 

 

“Nó phạm tội gì vậy?” 

 

“Bị tuyên án bao lâu? Ra tù rồi thì chắc khó tìm việc lắm nhỉ?” 

 

Trước hàng loạt câu hỏi dồn dập của họ hàng, bà dì tức đến mức mặt đỏ bừng, mũi gần như lệch sang một bên. 

 

Bà ta còn chưa kịp mắng tôi thì lại có một bà cô với giọng điệu chua ngoa xen vào, vẻ mặt nhiệt tình như muốn giúp tôi giới thiệu đối tượng kết hôn: 

 

“Tuyên Suất, nghe nói hai mẹ con cháu nợ không ít tiền đúng không? 

 

“Cô vừa hay quen một ông chủ lớn, đang tìm một sinh viên tài giỏi để làm vợ. 

 

“Dù ông ấy đã từng ly hôn, nhưng sính lễ sẽ cho hẳn năm trăm nghìn, đủ để giúp hai mẹ con cháu trả hết nợ đấy.”

 

Tôi đảo mắt: 

 

“Cô ơi, người mà cô giới thiệu cho con gái mình – cái ‘cổ phiếu tiềm năng’ ấy – là một kẻ nghiện rượu. 

 

“Mỗi lần say là lại đánh con gái cô. 

 

“Cô thử kiểm tra hồ sơ y tế của con gái mình xem?” 

 

Cô tôi sững người. 

 

Bà ta từng nghe danh tôi, rằng hễ tin đồn nào tôi tiết lộ thì đều chính xác không trượt phát nào. 

 

Bà ta lúng túng lấy điện thoại trong túi ra rồi lén lút đi ra ngoài. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Tôi dứt khoát đứng dậy, cầm tách trà, chủ động “chào hỏi” đám họ hàng: 

 

“Cậu cả, vụ kiện ly hôn của con trai cậu tiến triển thế nào rồi? 

 

“Cháu cậu được tòa xử cho mẹ nuôi phải không?” 

 

“Bà Hạnh ơi, vị hôn phu của con gái bà bị bắt vì tội mua dâm, đám cưới kia liệu có tổ chức nữa không?” 

 

“Chú họ, chú bị sa thải xong đã tìm được việc chưa? 

 

“Bây giờ lương tháng bao nhiêu rồi?” 

 

“Bác cả, em họ cháu biết chuyện bác định bắt nó lưu ban chưa? 

 

“Thật ra, thi Toán được 20 điểm cũng không tệ đâu. 

 

“Chỉ có điều, thi Văn được 5 điểm thì hơi thảm thật.” 

 

“Cô út, khoản đầu tư tài chính của cô bị vỡ nợ rồi à? 

 

“Cô báo công an chưa? 

 

“Chuyện này không thể kéo dài được đâu đấy.” 

 

Ăn dưa chuyện của họ hàng, để họ hàng không còn dưa mà ăn. 

 

Cả căn phòng đầy họ hàng bị tôi hỏi han “thân mật” đến mức cứng họng, không ai dám hé răng. 

 

Có người nhỏ giọng nói tôi không biết giữ giới hạn, chuyện gì cũng xen vào. 

 

Buồn cười thật, tôi chỉ đang làm đúng những gì họ từng làm với gia đình tôi thôi mà. 

 

Thế mà họ lại không chịu nổi sao? 

 

Không chịu nổi thì mặc kệ, tôi cũng chẳng rảnh mà nuông chiều họ nữa. 

 

Ai không vui thì cứ đến đây mà đấu! 

 

Ngay lúc đó, sau lưng tôi vang lên giọng nói của dì cả. 

 

Bà ta đang nhân danh chị gái để dạy dỗ mẹ tôi: 

 

“Em út à, chuyện này em làm không phải đâu. 

 

“Tầng hai ấy vốn dĩ lúc anh Kiếm Bình còn sống là để cho em trai và em dâu của nó ở. 

 

“Em sao lại nỡ lấy lại sau khi nó mất?”

 

13

 

Mẹ tôi thở dài: 

 

“Chị cả, Kiếm Bình chữa bệnh đã nợ mấy chục vạn, mẹ con em bây giờ còn khó giữ nổi bản thân, làm gì còn sức lo cho em trai và em dâu của anh ấy nữa?” 

 

“Em út à, tiền có thể từ từ kiếm, nợ có thể từ từ trả. 

 

“Cả nhà mà ầm ĩ thế này vào dịp Tết thì kiểu gì cũng là lỗi của em thôi.” 

 

Dì cả không ngừng chỉ trích mẹ tôi vô tình vô nghĩa. 

 

Mẹ tôi tuy đã quen với sự lạnh nhạt của gia đình bên ngoại, nhưng trong mắt vẫn thoáng qua chút thất vọng. 

 

Loading...