Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 5

Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:28:04
Lượt xem: 616

10.

 

Mẫu thân và ta về nhà đã là giờ Mùi.

 

Ta tưởng phụ thân và đại ca đã dùng bữa xong về phòng nghỉ trưa rồi, nhưng không ngờ khi đến đại sảnh phụ thân và đại ca đang ngồi nghiêm chỉnh trước một bàn tràn đồ ăn nóng sốt, vừa nhìn là đã biết do phụ thân ta nấu.

 

“Ta bảo Mặc nhi đoán thời gian hai người về, không ngờ nó đoán thật chính xác, ta vừa chuẩn bị xong thì hai người đã về.” Phụ thân ta mỉm cười đứng dậy, một tay đỡ mẫu thân, một tay kéo ta ngồi vào bàn.

 

“Đồ ăn trong yến tiệc không phải là dành cho người ăn. Không phải cứng như đá thì cũng lạnh ngắt, sao có thể ngon như cơm nhà được. Chắc hai chắn hai người chưa được ăn no.”

 

Nhìn ánh mắt đau lòng của phụ thân, ta khẽ vuốt cái bụng có phần no căng của mình rồi lặng lẽ nhận đôi đũa từ ông.

 

“Phụ thân, người và đại ca chưa dùng bữa à?” Ta vừa hỏi vừa nhìn mấy bộ bát đũa sạch sẽ trước mặt.

 

“Không sao, đại ca con là một nam nhân trưởng thành, ăn ít một chút cũng không c..hết được” Phụ thân ta tùy ý nói.

 

Đại ca liếc nhìn phụ thân một cái, ta nhận thấy chút bất đắc dĩ trong mắt huynh ấy. Nhưng khi nhìn ta, huynh ấy lại trở nên nghiêm túc như thường ngày, gật đầu ra hiệu rằng phụ thân ta nói đúng.

 

Ta…ta bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm.

 

Đại ca hơn ta tám tuổi, việc học hành của ta từ nhỏ đều là huynh ấy đảm nhiệm, mỗi lần không nghiêm túc ta đều bị huynh ấy đánh vào tay. Bình thường huynh ấy cũng lạnh lùng nên ta vẫn hơi sợ huynh ấy.

 

Phụ thân ta đối với ta là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, một sợi tóc cũng không nỡ đụng vào. Mẫu thân ta thì phần lớn là dọa dẫm ta, cũng không nỡ quát mắng chứ đừng nói đánh đập, bà ấy cũng đau lòng. Chỉ có mình đại ca, huynh ấy thực sự sẽ đánh ta…! Đánh rất đau.

 

Dù phụ thân nấu rất ngon thì ăn hơn mười miếng ta cũng không thể nuốt thêm được nữa. Mẫu thân cũng giống ta, bà đặt đũa xuống, nhìn một bàn đồ ăn với ánh mắt tiếc nuối: “Nếu biết thế này, ta sẽ không vì chọc giận Bạch Tâm Nhu mà ăn nhiều như vậy” Câu nói này khiến phụ thân ta bật cười.

 

“Không ăn thêm được nữa thì cũng đừng cố. Nếu phu nhân thích thì không chỉ bữa trưa, ba bữa ta đều bao hết.”

 

Mẫu thân ta bị trêu đỏ cả mặt nhưng liếc thấy đại và ta đang nhìn, bà lập tức trở nên nghiêm túc, lén lút nhéo phụ thân ta một cái và nói sang chuyện khác.

 

11.

 

“Mặc nhi, hôm nay ta và Khanh nhi đi dự yến hội, quả thật đúng là được xem kịch hay, hai nhi tử của Sở gia một người bị thương nặng, một người bị dọa ngốc giống hệt những lời đồn về con và phụ thân con, hai chuyện này có phải con làm không?. Mẫu thân nhìn chằm chằm vào đại ca hỏi. Nghe mẫu thân hỏi, ta cũng quay ra nhìn đại ca.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-5.html.]

“Hai cái gối thêu hoa của Sở gia xứng để con phải ra tay sao?” Đại ca ta nói thản nhiên như đang nói về hai con kiến, không hề ngừng đũa gắp rau. Nhưng vì ánh mắt của ta và mẫu thân quá mãnh liệt khiến huynh ấy bất đắc dĩ đặt đũa xuống, nói rõ hơn.

 

"Sở Phong ở kinh thành, mỗi đêm đều vào kỹ viện, hắn đã sớm quên vài kỹ năng học được khi còn nhỏ, làm sao có bản lĩnh ra chiến trường đánh trận? Chỉ bị trúng một mũi tên ở vai nhưng hắn sống c..hết đòi hồi kinh, vốn dĩ là vết thương nhẹ nhưng bị hắn lăn lộn thành vết thương nặng. Muốn trách thì phải trách Sở gia quá nuông chiều mới nuôi dạy ra một kẻ đào ngũ, tính tình không biết trời cao đất dày như hắn.”

 

“Còn Sở Kiệt, hèn nhát đến mức không dám nhìn một con gà bị g..iết, thế mà muốn đảm nhận vị trí Thiếu khanh của Đại Lý Tự. Khi mới nhậm chức, hắn vì sĩ diện cũng như muốn làm mất mặt con nên đã nóng lòng muốn điều tra vụ án ác quỷ g..iết người, con biết hắn sẽ sợ hãi nhưng cũng không ngờ bị dọa thành kẻ ngốc, thêm một chuyện cười cho hai người xem.”

 

“Về lời đồn trong kinh thành thì con không biết, mẫu thân hỏi phụ thân đi” Nói xong, đại ca ta lại cầm đũa lên, chậm rãi dùng bữa.

 

Mẫu thân và ta lại chuyển sự chú ý sang phụ thân, ông che miệng ho nhẹ: “Ta thấy khó chịu vì Khanh nhi bị coi thường, lại thu được tin từ biên quan là tên Sở Phong vô tích sự kia suốt đêm chạy trốn về kinh nên ta cho người đi tung tin đồn thất thiệt để cho Sở gia đắc ý vài ngày, cái cảm giác được nâng lên càng cao thì ngã lại càng thê thảm” Phụ thân nói xong còn có chút hả giận, nhưng mẫu thân vẫn giận đến mức vứt cả đũa.

 

“Vậy thì chỉ cần chờ Sở Phong trốn về, chúng ta ngồi xem trò hay là được rồi. Ông cớ gì phải tự nguyền rủa chính mình và Mặc nhi? Ông có biết ta tức giận đến mức nào khi mỗi ngày ra ngoài đều nghe người khác nói chàng không còn sống được bao lâu, Mặc nhi thì điên khùng ngu ngốc không?”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Phu nhân, đừng tức giận mà. Đây không phải là ý định ban đầu của ta, là ta tính toán thiếu sót” Phụ thân ta vội vàng xin lỗi, muốn ôm mẫu thân nhưng bị bà đẩy ra. Phụ thân thấy không dỗ dành được, đành nhìn về phía ta.

 

Nhìn bộ dạng đáng thương của phụ thân, ta cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ, đi dỗ mẫu thân ta ngồi xuống. Phụ thân ta thấy thế, vội vàng đi qua nói: “Phu nhân, từ từ nghe ta giải thích. Ngoài việc muốn làm mất mặt Sở gia, mục đích chính của ta là muốn phân rõ bằng hữu.”

 

“Từ khi bên ngoài đồn đại nhà chúng ta gặp nạn, Sở gia lại hưng thịnh, những kẻ muốn leo lên nịnh bợ quyền quý chắc chắn sẽ không nhịn được. Phu nhân tâm tư tỉ mỉ hôm nay đi yến hội chắc chắn đã nhận rõ những kẻ đối với nhà chúng ta giậu đổ bìm leo đúng không?” Phụ thân ta cẩn thận dỗ dành mẫu thân.

 

Thấy sắc mặt mẫu thân tốt hơn, ông nói tiếp: “Là vi phu sai, quên kiêng kị nếu phu nhân vẫn còn tức giận thì cứ đánh ta đi. Ta cam đoan sẽ không phản kháng.”

 

Mẫu thân ta không nói gì, cúi đầu, có vẻ còn chưa nguôi giận.

 

Phụ thân ta đột nhiên nắm lấy tay mẫu thân tát vào mặt mình, làm mẫu thân sợ đến mức rụt vội tay lại, nhưng không kịp, phụ thân vẫn bị tát nhẹ một cái.

 

“Làm cái gì vậy? Hai đứa nhỏ còn đang ở đây!” Mẫu thân tức giận nhìn phụ thân.

 

“Nàng đừng tức giận, lát vào phòng ngủ, nàng muốn xử lý ta thế nào cũng được” Phụ thân ta mặt dày nói. Đôi mắt rực lửa ấy cũng khiến ta cũng có chút xấu hổ thay.

 

“Không biết xấu hổ!” Mẫu thân ta vừa xấu hổ vừa giận dữ rút tay lại, giẫm mạnh vào chân phụ thân. Tuy vậy nhưng sắc mặt của bà đã tốt hơn rất nhiều, có vẻ là không còn tức giận nữa.

 

Phụ thân ta vừa định dựa vào mẫu thân ngồi xuống thì mẫu thân ta đã đập tay xuống bàn: “Ta còn có chuyện muốn hỏi Mặc nhi, ông ngồi chắn như vậy ta hỏi sao được?” Phụ thân ta liền đứng sang một bên như một người tiểu thê tử, đợi mẫu thân ta hỏi xong.

 

[Các bạn đang đọc “Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng” được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

 

Loading...