Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Phần 13

Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:35:00
Lượt xem: 592

24.

 

Ta không biết dịch bệnh có thật hay không, nhưng đúng là đã xảy ra hạn hán.

 

Mẫu thân ta vừa mua một lượng lớn lương thực, thì chỉ trong vài ngày, rất nhiều lưu dân đã ồ ạt chạy vào kinh thành, chuyện hạn hán không thể giấu giếm được nữa.

 

 

Buổi chiều, mẫu thân ta ngồi ngoài sân tính sổ sách. Ta ở bên cạnh giúp đỡ xử lý mấy việc vặt.

 

Lúc này quản gia dẫn một người ta chưa từng gặp mặt bao giờ vào.

 

“Lưu chưởng quầy, có chuyện gì sao?” Mẫu thân ta hỏi. Thoạt nhìn là quen biết hắn.

 

“Thưa phu nhân, hôm nay Bạch Tâm Nhu đã đến hiệu cầm đồ nhà ta, nàng ta muốn bán cửa hàng. Nàng ta dự tính bán toàn bộ cửa hàng, hỏi ta khi nào thì xong thủ tục, có vẻ đang rất cần bạc.”

 

“Ồ?” Mẫu thân ta suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười đầy ẩn ý: “Những cửa hàng của nàng ta hầu như đều bị thua lỗ do bị ta chèn ép. Có thể nàng ta nghe về nạn hạn hán nên muốn liều đánh cược lần cuối, muốn lấy bạc để mua tích trữ lương thực bán qua tay bù đắp thua lỗ.”

 

“Nếu không phải do ta cũng không hay đến kiểm tra cửa hiệu ngươi quản lý, khiến Bạch Tâm Nhu không biết cửa hiệu này là của ta, sợ là không có trời đưa đất đẩy để ta biết được tin tức này.” Mẫu thân ta đặt cây bút trên tay xuống, vui vẻ nói.

 

“Phu nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì? Khi Bạch Tâm Nhu nói về việc bán cửa hàng, nàng ta đặc biệt nhấn mạnh rằng sau này sẽ chuộc lại và dặn ta khoan hãy bán vội cho người khác” Lưu chưởng quầy khó hiểu nói.

 

“Nàng ta có nói là nếu chúng ta vội bán cho người khác thì sẽ không bán cho chúng ta sao? Hiện giờ người gấp là nàng ta, ngươi có thể nói chúng ta có thể mua tất cả các cửa hàng của nàng ta nhưng ngươi cũng không có sẵn nhiều bạc như vậy, hãy cố gắng áp giá xuống càng thấp càng tốt. Ngươi cũng hãy nói rõ sẽ bán những cửa hàng ấy nếu được giá, chúng ta cũng không thể có bạc đưa tận tay mà không kiếm được.”

 

“Bây giờ, tin hạn hán đã lan truyền tới kinh thành rồi, ai có dư bạc cũng sẽ nghĩ đến việc tích trữ lương thực. Không có nhiều cửa hiệu cầm đồ có đủ bạc để một lúc mua lại nhiều cửa hàng của nàng ta đâu. Cho dù có thì khả năng cao họ cũng sẽ chọn tích trữ lương thực thôi.”

 

“Ngươi không cần lo lắng, trước mặt nàng ta càng quyết liệt càng tốt, muốn bán thì bán không thì tìm người khác, cuối cùng nàng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi.” Mẫu thân ta chậm rãi phân tích.

 

Lưu chưởng quầy càng nghe mắt cáng sáng, sau khi biết được phương hướng liền vui vẻ ra về. Sau khi hắn đi, mẫu thân ta gọi quản gia vào.

 

“Ngươi đến những cửa hàng ta đã mua lương thực mấy hôm trước, nói với những chưởng quầy ở đấy rằng lần trước ta ép giá thấp quá khiến họ bị thua lỗ nhiều. Từ bây giờ trở đi, ta sẽ ra giá gấp 3 lần mua lương thực của họ, nói thêm với bọn họ hãy để lại phần lớn lương thực trong kho cho ta.”

 

“Ngoài ra, nói với các chưởng quầy đó rằng nếu Bạch Tâm Nhu muốn mua lương thực thì cũng phải bán với cái giá ta đã tăng gấp 3 đó. Làm được chuyện này thì về sau ta đều sẽ tăng thêm một phần giá cả khi mua lương thực của họ, phần tăng thêm đó sẽ đi vào túi riêng của các chưởng quầy” Đợi mẫu thân ta dặn dò xong, người quản gia nhận lệnh đi ra ngoài.

 

Trong sân không có ai, ta nhìn mẫu thân nói: “Đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, mẫu thân, người bỏ ra nhiều công sức như vậy có đáng giá không? Cuối cùng thì bà ta vẫn mua được lương thực và thu hồi được cả vốn lẫn lời, ngược lại là mẫu thân không dưng lại mất nhiều bạc như vậy”. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/phan-13.html.]

 

Mẫu thân mỉm cười và gật đầu: “Con ấy à…còn ngây thơ lắm. Số bạc mua lương thực này đối với mẫu thân chỉ là chín trâu mất một sợi lông, nhưng đối với Bạch Tâm Nhu một đồng cũng tiếc không thể bẻ đôi ra để dùng, là cọng rơm cứu mạng.”

 

“Không có cửa hàng, tích trữ lương thực cũng không thể sinh lời, nhà nàng ta có thể chỉ còn bốn vách tường. Muốn thu hồi vốn? Nằm mơ đi! Lần này ta muốn nàng ta bồi thường đến cái khố cũng không còn.” Mẫu thân ta chắc chắn nói.

 

Mẫu thân ta luôn rất nhạy bén trong kinh thương, cũng chưa từng làm điều gì mà bà ấy không chắc chắn cả. Nghe mẫu thân nói như vậy, ta cũng yên tâm, thành thật ở nhà chờ mẫu thân ta xử lý Bạch Tâm Nhu.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

25.

 

Nửa tháng sau, nạn hạn hán hoàn toàn bùng phát. Ở cổng thành, khắp nơi đều là dân chạy nạn, trong thành không còn chỗ cho họ.

 

Tần Bạch không thể giả vờ như không nhìn thấy được nữa. Đích thân Hộ bộ Thượng thư đến gặp mẫu thân ta để vay bạc. 

 

“Số bạc Bạch Tâm Nhu quyên góp còn chưa dùng để xây dựng hành cung có thể dùng để cứu trợ thiên tai trong một thời gian. Huống chi lúc tiên hoàng tại vị chiến tranh không nhiều, thiên tai cũng ít, càng không có tranh quyền đoạt vị, dân chúng mỗi năm đều đóng thuế đầy đủ, quốc khố không đến mức không có bạc để cứu trợ thiên tai, ta nói không sai chứ? Nếu thật sự không có bạc, ta thật sự hoài nghi có ai đó đã tham ô.”

 

Mẫu thân vừa nói đến hai chữ “tham ô”, sắc mặt của Hộ bộ đại biến, lễ nghi cũng không thèm làm, trực tiếp phất tay áo bỏ đi. Đương nhiên mẫu thân ta vẫn không cho vay bạc.

 

“Mẫu thân, nếu Hộ bộ thực sự không có bạc thì chúng ta cũng thật không hỗ trợ sao?” Ta hỏi mẫu thân ta.

 

“Đương nhiên là không thể như thế, ngoại tổ con được mọi người tôn vinh là phú thương đứng đầu Giang Nam không chỉ bởi vì ông lắm tiền nhiều của mà còn vì tấm lòng nhân hậu. Gia huấn của nhà ta là ‘Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiên tể thiên hạ’. Khi tiên hoàng còn tại vị có trải qua mấy trận hạn hán, lũ lụt, mỗi một lần ngoại tổ con đều quyên góp rất nhiều tiền tài, điều này cũng khiến ông có danh tiếng tốt. Rất nhiều người ông đã từng giúp đã quay lại hỗ trợ ông, mới khiến cho ông càng ngày càng giàu”

 

**(Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ: Khi nghèo chỉ biết lo thân mình, lúc giàu có hãy giúp đỡ mọi người.)**

 

“Ngoại tổ mẫu con cũng luôn nhắc đi nhắc lại gia huấn với ta. Người luôn coi đấy là chuẩn mực, là nguyên tắc vàng, mẫu thân vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Bạc tất nhiên vẫn là muốn bỏ ra nhưng ta tuyệt đối không quyên góp cho Hộ bộ hay Tần Bạch, ai biết được sẽ rơi vào túi của ai” Mẫu thân ta nói một cách mỉa mai.

 

“Vậy số bạc này nên giao cho ai?” Ta hỏi một cách nghi ngờ.

 

“Tần Dịch”

 

“Hắn sao?”

 

“Rất nhanh các đại thần trong triều sẽ liên tấu đề nghị Tần Bạch cử người đi cứu trợ thiên tai. Nếu hắn thực sự không có bạc thì chắc chắn hắn sẽ ném việc khó khăn này cho người mà hắn kiêng kỵ nhất, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp đưa bạc cho Tần Dịch, cũng đỡ cho việc ta phải chạy đôn đáo khắp nơi để thu mua lương thực, bớt đi rất nhiều phiền toái.” Mẫu thân ta xoa xoa lông mày nói.

 

Trước đó nghe nói Tần Dịch tiến cung diện thánh sau liền bị Tần Bạch giữ lại trong cung. Ta vẫn đang vắt óc nghĩ xem hắn sẽ tự cứu mình như thế nào, không nghĩ tới cơ hội như vậy mà được dâng tận nơi.

Loading...