Hành Trình Cải Tạo Con Gái - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-02-06 17:17:40
Lượt xem: 1,940
Ở góc phố, Đoạn Phi và Lại Tuyết đợi tôi mãi không thấy. Bánh đã ăn xong, nhưng vẫn chẳng thấy tôi quay lại. Cảm giác có điều gì không ổn, họ mới quay lại tìm.
Quả nhiên, vừa đến cửa tiệm đã thấy tôi bị ông lão chặn sau quầy.
Đoạn Phi lao thẳng vào, tức tối hét lên: “Lão già này, sao lại làm khó một đứa trẻ chứ?!”
Tôi lau mặt, nức nở: “Đưa tiền cho ông ấy đi, chuộc con ra, con muốn về nhà.”
“Xui xẻo thật.” Đoạn Phi quăng mấy tờ tiền lẻ lên quầy, sau đó kéo tôi ra ngoài, vừa đi vừa càu nhàu: “Bỏ chạy cũng không biết hả?”
“Chưa đủ đâu.” Tôi kéo tay áo ông, nghiêm túc nói: “Đưa thêm năm mươi tệ, con còn đặt một cái bánh kem nữa.”
Lại Tuyết từ bên kia đường chạy tới, vừa hay thấy Đoạn Phi đang quét mã thanh toán.
Nghe Đoạn Phi tức tối kể lại toàn bộ sự việc, bà cúi đầu nhìn tôi, thấy khóe miệng tôi vẫn còn vương vụn bánh táo.
“Ý anh là, lão già kia giữ Đoạn Tình lại là vì tưởng con bé ăn trộm, sau đó còn cho nó ăn bánh, cuối cùng lại bán cho nó một cái bánh kem?”
Đoạn Phi gật đầu: “Chính xác.”
Lại Tuyết lập tức chỉ vào ông lão: “Là ông ép con bé mua bánh đúng không? Già rồi mà còn khôn lỏi nhỉ, dùng chút đồ ăn dụ dỗ trẻ con tiêu tiền, tưởng bọn tôi ngu chắc? Ai thèm mua cái bánh quỷ nhà ông, không mua nữa!”
Chưa dứt lời, điện thoại của ông lão phát ra âm thanh: “Alipay: nhận được 50 tệ.”
Lại Tuyết lập tức đ.ấ.m một phát vào cánh tay Đoạn Phi: “Tay anh nhanh quá đấy!”
Tôi lau miệng, nói: “Là con muốn mua.”
“Sao có thể chứ? Bình thường con chẳng bao giờ ăn mấy thứ không tốt cho sức khỏe này. Có phải lão già đó lừa con không?”
Tôi cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Sắp đến sinh nhật con rồi.”
Khoảnh khắc đó, Lại Tuyết như bị một âm thanh khổng lồ đập thẳng vào mặt, lập tức im bặt.
Bên cạnh, Đoạn Phi vẫn còn xoa cánh tay, cố tranh cãi với ông lão: “Ông trả lại tiền đi, tôi bấm thanh toán nhanh quá.”
Lại Tuyết lại đ.ấ.m ông một phát: “Thôi, mua rồi thì kệ đi.”
Nói xong, bà xoay người ra khỏi tiệm.
Đoạn Phi không cam tâm, đi theo sau, bực bội trút giận lên tôi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Yên ổn không chịu, tự dưng lại đi gọi lão già đó, nếu không thì giờ này đã về đến nhà rồi.”
Tôi nghiêng đầu, bình thản đáp: “Tại con thấy lạ, tại sao ông ấy lại giả vờ ngủ.”
Chân Đoạn Phi vừa bước qua cửa, nghe vậy liền khựng lại: “Giả vờ ngủ?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Con thấy rõ mà. Khi ba lấy bánh táo, ông ấy đã mở mắt nhìn thấy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ba tôi nhướn mày, sau đó cười khẩy, sải bước đi ra ngoài: “Có gì lạ đâu, sợ bị đánh nên nhịn thôi. Con tưởng ta là tay mơ chắc? Nhìn cái thể trạng này, cái vẻ mặt hổ báo này đi, trộm là nể mặt lão rồi, không thì trực tiếp cướp xem lão làm được gì nào?”
“Nhưng…” Tôi nhìn bộ quần áo bụi bặm và vẻ mặt cố tình hung dữ của ông, “Ông ấy bảo hồi nhỏ ba rất gầy, trông như con khỉ con vậy.”
“Gì cơ? Lão già nói linh tinh gì thế, hồi nhỏ ta có quen ông ta đâu?”
“Ông ấy còn nói, hai người đều thích ăn bánh táo, nên dù tiệm có thay đổi thế nào, bánh táo vẫn luôn đặt ở ngay cửa…”
Bước chân Đoạn Phi bỗng chững lại, quay đầu nhìn thoáng qua cửa tiệm.
Rồi ông nhanh chóng quay đi, giọng lạnh tanh: “Nói vớ vẩn. Lão già ấy lẩm cẩm rồi.”
Không đợi tôi nói thêm gì, ba tôi đã sải bước đuổi theo Lại Tuyết, kéo giãn khoảng cách giữa tôi và họ.
Trời dần tối.
Dù trong ngày có xảy ra một số chuyện nhỏ nhặt, nhưng nhìn chung, đây vẫn là một trải nghiệm hạnh phúc chưa từng có đối với tôi.
Vừa bước vào nhà, tôi lập tức chạy vào bếp, nhưng lại bị Đoạn Phi chặn lại.
“Đừng làm mấy món khó nuốt nữa, hôm nay ăn cái này.”
Ba tôi mở nắp thùng xốp đặt trong góc tường, bên trong là một lớp cua được xếp ngay ngắn.
“Từ đâu ra vậy?” Tôi nuốt nước bọt, ngồi xổm xuống quan sát.
“Anh Việt cho.”
Anh Việt chính là tên công tử nhà giàu mà ba tôi lúc nào cũng theo sát. Hầu hạ hắn không chỉ được ăn uống miễn phí, thỉnh thoảng còn có thể hưởng chút đồ người ta vung tay cho, đủ tiêu xài được vài ngày.
Xét theo một góc độ nào đó, đây chính là công việc của ba tôi.
Cua hấp chín được dọn lên bàn.
Nhưng Lại Tuyết lại có vẻ mất tập trung. Bà ấy trầm mặc, nên Đoạn Phi cũng không dám hó hé gì.
Tôi học theo hai người họ, im lặng bóc cua, chậm rãi hút từng chiếc chân cua, khiến không khí trên bàn ăn hoàn toàn chìm trong yên lặng.
Mãi đến khi bữa ăn sắp kết thúc, Lại Tuyết mới tùy tiện hỏi: “Sinh nhật con là mùng mấy tháng Giêng ấy nhỉ?”
“Thứ Sáu tuần sau.” Tôi đặt chiếc chân cua xuống, ánh mắt đầy mong chờ. “Mẹ định tổ chức sinh nhật cho con à?”
Bà ấy hắng giọng một cái: “Con biết đấy, nhà mình không có thói quen tổ chức sinh nhật.”
Tôi đương nhiên biết.
“Lên cấp hai, có thể con sẽ không còn học chung với đám bạn nữa. Nên con muốn nhân dịp sinh nhật này tổ chức một bữa tiệc với họ.” Tôi nói. “Tiền mua bánh có thể trừ vào tiền tiêu vặt của con.”