Hành Trình Cải Tạo Con Gái - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-06 17:17:38
Lượt xem: 1,657
Trong trận chiến vinh quang này, họ dốc hết sức lực, chơi vô cùng hăng hái.
Chỉ nghe thấy tiếng bàn phím và chuột vang lên liên hồi, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
“Thắng rồi!” Đoạn Phi đập mạnh bàn phím, bật dậy khỏi ghế, mặt đầy đắc ý. “Quá đã!”
Lại Tuyết cười nhạt, tháo tai nghe ra: “Thắng game thì có gì ghê gớm, quan trọng là con bé thích cái nào.”
“À đúng rồi, Đoạn Tình, con thấy…”
Đoạn Phi quay đầu sang tôi, bỗng dưng ngẩn ra, quên mất mình định hỏi gì.
Lại Tuyết cũng nhìn qua, liếc màn hình, rồi lại nhìn vẻ mặt say mê của tôi.
“… Con đang chơi cái gì vậy?”
Tôi dừng tay, hào hứng chỉ vào góc trái màn hình: “Word đó, con vừa gõ lại bài học. Cái bàn phím này dùng thích hơn ở trường, gõ nhanh hơn hẳn luôn!”
“…”
“…”
Tôi lại chỉ sang bên phải màn hình, tiếp tục phấn khích giới thiệu: “Sau đó kết hợp với PPT là có thể làm ra mấy thứ đẹp lắm! Nhìn hiệu ứng hoạt hình này đi, quá thú vị luôn!”
Hai người họ trầm mặc nhìn tôi thao tác một lúc, sau đó lặng lẽ quay đi, thì thầm với nhau:
“Thú vị chỗ nào chứ? Cô có hiểu nổi không?”
“Đây là… game chơi đơn à?”
Trong hai tiếng tiếp theo, chúng tôi ai chơi trò nấy.
Nhưng có vẻ hai người họ không còn tập trung được nữa, thỉnh thoảng lại len lén liếc về phía tôi.
Rõ ràng, trò tôi chọn mới là trò hay nhất!
Rời khỏi quán net, tôi cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Nhưng mới đi được vài bước, bụng bỗng đau âm ỉ.
“Chúng ta về nhà đi.” Tôi quay sang nói với Lại Tuyết.
Bà ấy liếc mắt nhìn tay tôi đang ôm bụng: “Tới kỳ rồi hả?”
“Cũng sắp.”
“Vậy thì tốt.”
Tôi chẳng nghe rõ bà ấy đang nói gì, chỉ thấy bà ấy ghé sát tai Đoạn Phi thì thầm mấy câu. Sau đó, hai người dẫn tôi đi về hướng nhà, nên tôi cũng không nghĩ nhiều.
Thế nhưng, vừa đến cổng khu nhà bên cạnh, họ lại dừng bước.
Đoạn Phi chỉ về phía một tiệm bánh ngọt kiểu cũ ở đằng xa, nói với tôi: “Thấy mấy cái bánh táo đỏ trên kệ ngoài cửa không? Đó là bánh táo đỏ đường nâu, giờ con ăn là hợp nhất.”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Cảm ơn cái gì, tự đi lấy đi.”
Tôi tưởng ba tôi định mua bánh cho tôi, hóa ra là bảo tôi tự đi lấy.
Cũng được, tôi vừa thò tay vào túi lấy tiền tiêu vặt thì Đoạn Phi đã giật ngay lấy, nghiêm mặt nói: “Lén lấy một ít thôi.”
Tôi sững sờ. Lén lấy một ít… chẳng phải là ăn trộm sao?
Lại Tuyết đứng bên cạnh phụ họa: “Mấy thứ này nên học sớm đi.”
Tôi há hốc mồm: “Hai người gọi cái này là ‘một kỹ năng’ sao?!”
“Không làm cũng được,” bà ấy kiên nhẫn giải thích, “nhưng con không thể không có khả năng đó.”
“Ngụy biện!” Tôi quýnh lên, nước mắt chực trào.
Đoạn Phi ngước nhìn xa xăm, chậm rãi nói: “Năm đó, khi bọn ta tầm tuổi con, cũng không muốn làm mấy chuyện này, suýt chút nữa đã c.h.ế.t đói. Hôm đó, bà ấy cũng bị đau bụng như con bây giờ, vừa đói vừa đau, mặt tái nhợt. Thế là ta đã trộm bánh ở tiệm này.”
“Tiệm này luôn đặt bánh táo ở vị trí đó, ông chủ lại bị què một chân, vì thế ngay lần đầu tiên ta đã thành công.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Sau này, bọn ta cũng đi ăn trộm chỗ khác, bị bắt, bị đánh, nhưng đến khi đói không chịu nổi, vẫn phải quay về đây trộm tiếp.”
Lại Tuyết nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Đây là bản năng sinh tồn. Nếu chẳng may gặp tình huống bất đắc dĩ, con sẽ không c.h.ế.t đói. Mà c.h.ế.t đói… là rất thảm đấy.”
Hai người họ nói qua nói lại, khiến tôi bắt đầu do dự. Cuối cùng, tôi chậm rãi bước về phía tiệm bánh, ngập ngừng đứng trước cửa.
Họ đẩy tôi lên phía trước. Tôi liếc vào bên trong, thấy một ông lão đang trông cửa hàng.
Nhưng lúc này, ông ấy đang gục đầu ngủ gật sau quầy.
Thời cơ tốt.
Tay tôi vừa nhấc lên, chợt cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Tôi lập tức rụt lại: “Con không làm được.”
Đoạn Phi vội bịt miệng tôi lại, liếc nhìn ông chủ tiệm, rồi thấp giọng nói: “Nhìn kỹ nhé, chỉ làm mẫu một lần thôi đấy.”
Đoạn Phi bước đến ngay trước kệ bánh táo, giả vờ nhìn bảng giá trên tường, đồng thời nhanh nhẹn cầm hai cái bánh, xoay người che khuất động tác, sau đó thản nhiên đi sang một bên, lén đưa bánh cho Lại Tuyết.
Tôi đứng trước cửa tiệm, chứng kiến toàn bộ quá trình.
Hai người họ dựa vào tường, mỗi người bẻ một miếng bánh, nhai ngon lành, rồi hất cằm ra hiệu cho tôi vào lấy thêm.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó lớn tiếng gọi: “Ông ơi—”
Hai người họ lập tức đông cứng, mắt mở to, đầy hoảng hốt nhìn tôi.
Tôi tiếp tục: “Ông ơi, thế này thì làm ăn sao được? Tiệm của ông sắp bị người ta trộm hết rồi.”
Ông lão dụi mắt, vịn quầy đứng dậy, chân cà nhắc bước lên vài bước, vỗ vỗ chân rồi nhìn quanh: “Ai trộm hả? Ngoài cháu ra thì đâu còn ai?”
“Họ đấy!” Tôi chỉ tay về phía sau—nhưng vừa ngoảnh lại, phát hiện chẳng còn bóng dáng ai nữa.