Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Cải Tạo Con Gái - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-02-06 17:17:50
Lượt xem: 1,198

Chính xác hơn, đó không phải tài khoản riêng của bà ấy—toàn bộ video đều là bà ấy và Thải Tĩnh xuất hiện cùng nhau.

Không có nội dung gì thú vị, phần lớn chỉ là ghép nhạc hot rồi nhảy vài động tác, hoặc đơn giản chỉ là quay vu vơ.

Mỗi video chỉ có lác đác vài lượt thích.

Với tình trạng này, livestream có ai xem không nhỉ?

Tôi nhấn vào biểu tượng phát trực tiếp—hóa ra cũng có khá nhiều người đang xem.

Màn hình hiện lên cảnh hai người họ đứng dưới ánh đèn đường mờ mờ, tôi không nhận ra con đường nhỏ hẻo lánh đó là ở đâu.

Lớp trang điểm của Lại Tuyết đã được dặm lại, dày hơn rất nhiều so với lúc nãy.

Thải Tĩnh đứng phía trước, nhìn vào điện thoại, trò chuyện với mấy người xem quen thuộc trong phần bình luận.

Còn Lại Tuyết đứng phía sau, đưa mắt nhìn ven đường, không rõ đang nghĩ gì.

Một dòng bình luận bật lên:

【Tiểu Tuyết hôm nay có vẻ không tập trung nha, anh đây tặng quà mà còn chẳng cười lấy một cái.】

Ngay lập tức, Thải Tĩnh cười nịnh nọt, giọng điệu khoa trương:

“Sao có thể thế được ạ! Tiểu Tuyết nhà em lúc nào cũng nhắc đến anh hết đó, nói anh tốt lắm, cảm ơn anh đã chăm sóc bọn em.”

Sau đó, cô ta quay đầu lại, gọi Lại Tuyết:

“Lại đây nào, cười với anh đẹp trai một cái đi!”

Lại Tuyết bước lên, lắc lư eo, dùng giọng nói cố ý làm nũng, đối diện với camera:

“Cảm ơn anh nha~ Anh tặng thêm quà nữa đi, em sẽ nhảy một bài cho anh xem.”

Trên màn hình, hiệu ứng quà tặng liên tục lóe sáng.

【Cởi ra nhảy đi!】

Lại Tuyết bình thản và thuần thục cởi chiếc áo khoác lông, để lộ chiếc áo len bó sát bên trong.

Bây giờ đang là giữa đông, đêm xuống còn lạnh hơn.

Một bài nhảy ngắn vừa kết thúc, nụ cười trên mặt bà vẫn không thay đổi, nhưng đôi môi đã bắt đầu run lên vì rét.

【Cởi thêm một lớp nữa!】

【Tôi biết bên trong vẫn còn áo hai dây màu hồng mà, nhanh lên nào!】

【Thích nhất là nhìn cô ta bị lạnh đến mức mặt tái nhợt nhưng vẫn phải gượng cười.】

Dòng bình luận bắt đầu xuất hiện những lời lẽ khó nghe.

Nhưng cả hai người họ đều đã quen, đối đáp rất tự nhiên.

Rõ ràng, người theo dõi chủ yếu hướng về Lại Tuyết, còn Thải Tĩnh thì giống như trợ lý hoặc quản lý, giúp bà ấy khuấy động không khí và truyền đạt yêu cầu của đám “đại ca” trong phòng chat.

Bình thường, bà ấy livestream đến tận sáng, về nhà khi trời đã hửng nắng cũng là chuyện thường.

Bà không thích nói nhiều về công việc livestream, còn tôi thì luôn đương nhiên nghĩ rằng bà chỉ ngồi trong một phòng quay được bài trí đẹp đẽ, làm việc như những người trực ca đêm.

Dù sao thì bà rất đẹp, biết cách trang điểm, có người thích xem cũng chẳng lạ.

Nhưng bây giờ tôi mới biết, trên thế giới này có quá nhiều người đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Chỉ dựa vào nhan sắc để kiếm tiền mà không có kỹ năng gì khác, thường phải đánh đổi cả lòng tự trọng.

“Xin lỗi mọi người, hôm nay có việc gấp, bọn em sẽ off sớm, ngày mai nhớ quay lại ủng hộ nha!”

Thải Tĩnh đột nhiên cúi đầu, bấm bấm gì đó trên điện thoại, sau đó bất ngờ thông báo như vậy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Cánh tay đang múa trên không của Lại Tuyết khựng lại, quay sang nhìn cô ta đầy nghi hoặc.

Không đợi bà hỏi, Thải Tĩnh đã thẳng tay tắt livestream.

Tôi đánh thức Đoạn Phi, hỏi:

“Ba có biết mẹ livestream ở đâu không?”

Ông mơ màng dụi mặt: “Biết chứ.”

Có lẽ nghĩ rằng tôi bị ảnh hưởng bởi lời bạn học, ông lại nói thêm:

“Đừng quan tâm nhiều quá. Bà ấy là người lớn rồi, có suy nghĩ riêng. Ta và bà ấy vốn dĩ chỉ mơ hồ mà ở bên nhau, mơ hồ mà có con, rồi không còn cách nào khác nên mới sống chung đến giờ. Mỗi người tự lo chuyện của mình là được.”

“Ba không lo cho mẹ sao?”

“Lo cái gì? Nếu có đại ca nào chịu chi tiền cho bà ấy, lại còn thật lòng với bà ấy, ta sẵn sàng đánh chiêng gõ trống tiễn bà ấy đi.”

“Không phải chuyện đó…”

Tôi còn muốn nói thêm, nhưng ba tôi đã vội vàng bắt máy rồi lao ra khỏi cửa.

Đêm đó, tôi ngủ không yên giấc.

Sáng sớm tỉnh dậy, trong nhà tĩnh lặng đến đáng sợ.

Thật ra, đây vốn là chuyện bình thường.

Nhưng hôm nay, tôi không còn tâm trạng để làm gì khác.

Tôi không ngừng gọi điện cho họ, nhưng không ai bắt máy.

Mãi đến khi trời lại một lần nữa tối đen, cuộc gọi mới được kết nối.

Đầu dây bên kia, giọng nói mơ hồ của Lại Tuyết vang lên:

“Alo? Đoạn Tình à? Hết tiền tiêu vặt rồi hả? Trong ngăn kéo đầu giường của mẹ có đấy…”

“Mẹ đang ở đâu?!”

“Chẳng liên quan gì đến con.”

“Mẹ ở đâu—mẹ?”

”…”

Khi tôi chạy đến bệnh viện, trên đầu Đoạn Phi đã băng kín đến mức gần như che hết cả khuôn mặt.

Ba tôi nằm viện cả một tuần.

Đến khi xuất viện, vẫn còn rất yếu, bác sĩ dặn phải tiếp tục nghỉ ngơi tại giường thêm nửa tháng.

Nhưng sau khi về nhà, tinh thần ông có vẻ tốt hơn, cũng nói nhiều hơn.

Lúc này, tôi mới ghép lại được toàn bộ sự việc đêm hôm đó.

Loading...