Hai kiếp hôn nhân - Phần 4
Cập nhật lúc: 2025-03-11 10:41:03
Lượt xem: 832
13.
Khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cục dân chính, gánh nặng mười năm dường như được gỡ bỏ trong nháy mắt.
Tình yêu của Từ Vĩ đối với tôi có lẽ vào khoảnh khắc bàn tay bị đứt kia cũng hoàn toàn đứt đoạn.
Tôi không tranh giành chiếc RV với anh ta.
Đối với tôi, 3 triệu là quá đủ.
Khi Liễu Mộng nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn đã thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
"Cái quái gì vậy, hai người xảy ra chuyện gì thế? Mới cưới được ba tháng mà đã ly hôn rồi?"
Tôi bình tĩnh uống cà phê, chẳng hề để ý nói:
"Anh ta ngoại tình với một người phụ nữ bốn mươi tuổi, tớ không nên ly hôn sao?"
Vẻ mặt Liễu Mộng rất buồn cười, từ khiếp sợ đến muốn g.i.ế.c người, chỉ trong một giây ngắn ngủi.
Tôi kéo lại cơ thể đang muốn xông lên của cô ấy xuống và nói về kế hoạch tiếp theo của mình.
“Những chiếc túi tớ bán trước đây cũng đủ giúp tớ sống một thời gian. Người phụ nữ đó cho tớ ba triệu, tớ định kinh doanh cổ phiếu.”
Liễu Mộng lộ vẻ lo lắng:
"Tâm Tâm, không phải tớ không tin cậu nhưng thị trường chứng khoán quá mạo hiểm, có rất nhiều người có đi không có về.”
Tôi cười gật đầu:
"Tớ biết.”
Đó là lý do tại sao tôi sẽ bước vào cuộc sống mới này.
14.
Sau khi tạm biệt Liễu Mộng, tôi định đi tìm giáo viên để tham khảo một chút chuyện học nghiên cứu sinh.
Nhưng ở góc rẽ bên ngoài quán cà phê, tôi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Sinh viên đại học mà tôi gặp trong lần chụp ảnh trước, giờ phút này đang đứng ở dưới lầu văn phòng khoa học kỹ thuật Thiết Đặc.
Dường như đang chờ ai đó.
Ký ức kiếp trước của tôi chợt ùa về, rồi tôi nhớ ra tại sao trông cậu ta quen quen.
Chu Tri Viễn, CTO* trẻ tuổi nhất của Thiết Đặc.
*Giám đốc công nghệ
Ba năm sau, mô hình lớn mà cậu dẫn dắt nhóm nghiên cứu phát triển sẽ mang lại một cuộc cách mạng cho ngành Internet.
Tôi mua hai chai nước từ cửa hàng và đi thẳng về phía đối diện.
“Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”
Vẻ mặt Chu Tri Viễn cũng không thay đổi, cậu nhìn tôi, trầm mặc quay đầu.
Bàn tay đang cầm nước của tôi dừng lại trên không, rồi tôi nhét nó vào vòng tay cậu.
Hai tay cậu hoảng loạn ôm lấy bình nước, tôi nhân cơ hội thấy được tên phương án của cậu.
Nếu tôi nhớ không lầm thì Chu Tri Viễn đã nói điều này trong một cuộc phỏng vấn ở kiếp trước.
Cậu đã tự mình đi khắp nơi tìm kiếm ở nhiều công ty lớn trong giới, nhưng không ai nguyện ý tin tưởng vào tầm nhìn của cậu và chịu trả tiền cho nghiên cứu của đoàn đội cậu.
Mà khoa học kỹ thuật Thiết Đặc cũng chỉ dám quyết định đánh cược một phen khi cậu đưa ra phương án phiên bản thứ năm.
Cuối cùng họ thắng cược, hơn nữa còn thắng rất đẹp.
Hiện tại tên của phương án mới chỉ là phiên bản đầu tiên.
Tôi cười hỏi cậu:
"Tìm nhà đầu tư sao?"
Chu Tri Viễn nhíu mày đánh giá tôi, làm như đang suy nghĩ làm sao tôi biết được.
Tôi không e dè đánh giá của cậu, nói thẳng:
"Tôi có thể đầu tư vào cậu, nhưng cậu phải chờ tôi.”
Từ trong mắt Chu Tri Viễn, tôi giống như thấy được bốn chữ "Nói hươu nói vượn".
Điều đó hoàn toàn có thể hiểu được, xét cho cùng, nhìn tôi bây giờ thật sự là không giống như là người có tiền còn biết đầu tư.
Tôi cầm lấy chai nước lắc lắc:
"Cậu nợ tôi một chai nước, lần sau trả lại cho tôi.”
Tôi quay người định rời đi nhưng đi được vài bước lại không nhịn được khoe khoang sự tiên tri của mình.
“Ngân sách quá cao, Thiết Đặc sẽ không thông qua bản này. Cậu chờ tôi một tháng, tôi sẽ lấy bản này.”
Dứt lời, tôi tiêu sái rời đi.
15.
Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác là một vị thần chứng khoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hai-kiep-hon-nhan/phan-4.html.]
Khi tôi lại một lần nữa tung ra ở điểm cao và tăng gấp đôi vào tài khoản, tôi đột nhiên cảm thấy đời này, nhân sinh dễ như trở bàn tay.
Trước đây Từ Vĩ cũng thích xem thị trường chứng khoán, tôi chú ý theo anh ta không ít.
Nhưng càng về sau tôi càng thua lỗ và lặng lẽ rút lui, không nghĩ tới bây giờ lại phát huy công dụng.
Thầy Lương gọi điện thoại tới thông báo tôi có thể chuẩn bị thi.
Ông ấy đã xin thêm rất nhiều danh ngạch, ngoại trừ một trường đảm bảo, còn có một trường có thể thông qua cuộc thi trúng tuyển.
Tôi cảm ơn ông ấy với lòng biết ơn sâu sắc.
Những gì tôi đã đánh mất ở kiếp trước, lần này tôi muốn tìm lại tất cả.
Dựa vào trí nhớ kiếp trước Chu Tri Viễn đi phỏng vấn, tôi tìm được trường học của cậu.
Đúng là duyên phận, vừa tới cổng trường tôi đã liền nhìn thấy cậu đi ra ngoài.
Đeo chiếc ba lô quen thuộc, cầm tài liệu trên tay.
Tôi chạy vài bước, chặn đường cậu.
“Thật trùng hợp, lại gặp mặt.”
Chu Tri Viễn vẫn giữ nguyên khuôn mặt tê liệt đó.
Tôi đã suy nghĩ từ lần trước, nếu cậu ta không bị tê liệt mặt như vậy thì việc thu hút đầu tư có dễ dàng hơn không?
Cậu tích chữ như vàng, nhưng cuối cùng cũng không trầm mặc nữa.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi cười lắc lắc di động:
"Lần trước không phải đã nói rồi sao? Chờ tôi một tháng, tôi đầu tư phiên bản đầu tiên của cậu.”
Cậu rõ ràng không tin, vượt qua tôi muốn đi lại bị tôi kéo lại.
Tôi buông cổ tay cậu ra, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chu Tri Viễn, tôi tin tưởng lý tưởng của cậu có thể thành công, vì thế tôi nguyện ý trả giá nhiều hơn Thiết Đặc.”
"Cho tôi cũng như cho cậu một cơ hội, nói chuyện nửa giờ được không?”
16.
Lúc từ quán cà phê đi ra, tôi bấm số điện thoại của Liễu Mộng.
“Người đẹp, tớ mua túi cho cậu, mua mười cái."
Liễu Mộng vừa kêu tôi phá của, vừa loay hoay giữa những chiếc túi phiên bản giới hạn.
Với một cái vẫy tay, tôi đã đóng gói mọi thứ cô ấy thích.
Khi ra cửa liền gặp Từ Vĩ và Vương Hân tay trong tay đi dạo phố.
Cơn tức giận của Từ Vĩ rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhất là khi nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trên tay tôi và Liễu Mộng.
“Như thế nào, Liễu Mộng lại thất tình?”
"Tiêu ba triệu người khác cho, vui vẻ không?"
Chuyện bán chồng đổi tiền, đại khái như là một cái gai đ.â.m vào lòng Từ Vĩ.
Liễu Mộng tính tình nóng nảy, muốn tiến lên lý luận lại bị tôi kéo lại.
Tôi liếc nhìn cô ấy, nhấc điện thoại lên và bấm số của cô ấy.
"Này, ông xã à, năm triệu hôm nay anh cho em, em tiêu không hết, làm sao bây giờ nha?"
“Ồ, anh muốn tới đón em hả? Được được, trên đường chú ý an toàn, cũng đừng làm xước chiếc xe mười triệu của chúng ta.”
Tôi nhìn Từ Vĩ trêu tức, tiếp tục nói:
"Nếu không người ta còn không biết ba triệu có đủ sửa xe không nữa.”
Chỉ tiếc Từ Vĩ không có râu quai nón bằng không bây giờ đã có thể nhìn thấy Từ Vĩ thổi râu trừng mắt.
Thường ngày tôi chỉ cảm thấy Từ Vĩ đẹp trai hấp dẫn.
Nhưng ly hôn cũng không bao lâu mà bây giờ nhìn tướng mạo của anh ta ngược lại càng ngày càng khó coi.
Còn không đẹp bằng một nửa Chu Tri Viễn.
Tôi nhấn nút gác máy và lôi kéo Liễu Mộng giẫm lên giày cao gót mới thay trong tiệm, nghênh ngang đi qua hai người bọn họ.
Thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy hai người bọn họ, Liễu Mộng mới ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi vẫn đang đắm chìm trong sự tự tin rằng mình vừa thể hiện tốt, khi quay lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô ấy.
“Cậu làm sao vậy?"
Liễu Mộng lắc lắc di động với tôi:
"Chị à, chị không gọi cho em.”
Nụ cười của tôi lập tức cứng lại, trong chớp mắt tôi lấy điện thoại di động ra, nhấn mở ghi chép cuộc gọi.
Cuộc gọi gần đây nhất được ghi lại cho thấy 2 phút trước, tên là......
Chu Tri Viễn!