Hai kiếp hôn nhân - Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-03-11 10:39:23
Lượt xem: 818

6.

 

Từ Vĩ rời đi được nửa tháng.

 

Trong thời gian nửa tháng này, tôi đi gặp rất nhiều người.

 

Giáo viên của tôi, bạn học của tôi, bạn nối khố của tôi, còn có bố mẹ đã tái hôn của tôi.

 

Nội tâm con người thật sự ảnh hưởng đến bên ngoài.

 

Rõ ràng chúng tôi đã lâu không gặp, nhưng tất cả bọn họ đều nói tôi đã thay đổi.

 

Trở nên trưởng thành hơn.

 

Tôi chỉ cười cười, nói trong hôn lễ mới gặp qua, sao mà có thể trưởng thành nhanh vậy chứ?

 

Nhưng trong lòng tôi lại rất rõ ràng, mười năm này đã mang lại cho tôi nhiều điều hơn là chỉ có nỗi đau.

 

Từ Vĩ vẫn gọi video cho tôi mỗi đêm.

 

Thường ngày đi công tác, anh ta cũng không để cho tôi lo lắng, đến giờ báo cáo.

 

Duy chỉ có ngày thứ tám sau khi đi công tác, anh ta gọi tới sớm hơn bình thường ba tiếng.

 

Nói đau đầu không thoải mái, buổi tối phải đi ngủ sớm.

 

Lúc ấy tôi ở nhà, lo lắng gần như cả đêm không chợp mắt, rồi lại không dám quấy rầy anh ta.

 

Sáng sớm hôm sau, vành mắt tôi đen nhánh, gọi cho anh ta bữa sáng dinh dưỡng gần khách sạn.

 

Còn mua thuốc giảm đau đầu, đưa đến cửa phòng anh ta.

 

Sau này tôi mới biết được, trong cái đêm mà tôi cả đêm không ngủ thì anh ta cùng với người phụ nữ kia cũng cả đêm không ngừng nghỉ.

 

7.

 

Cúp điện thoại video của Từ Vĩ xong tôi mới hiểu được.

 

Phá vỡ một tình yêu không có tình yêu có nghĩa là gì?

 

Rõ ràng đều là cái nét diễn xuất vụng về đó nhưng lần trước tôi lại giống như bị mỡ heo bịt mắt, không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

 

Tôi mở phần mềm giao hàng, chọn lựa chọn mấy món cay và chọn đúng giờ đưa đến.

 

Suy nghĩ một chút, lại thêm một phần.

 

Khổ ai thì khổ chứ không thể khổ chị em cộng sự một chồng của tôi.

 

Trên di động, tin nhắn của Liễu Mộng nhảy ra:

 

"Cậu làm sao vậy? Hơn nửa đêm gọi tớ đi dạo phố?"

 

Tôi liếc nhìn thời gian, cũng mới hơn chín giờ một chút.

 

Một giây sau, Liễu Mộng gọi điện thoại tới.

 

“Cậu thất tình?”

 

Tôi bật cười khiến cô ấy có chút bối rối.

 

Những điều mẹ tôi nói khi tôi còn nhỏ chợt bật lên trong đầu tôi.

 

Bà ấy nói: sẽ luôn có người biết được con đang xì hơi hay ị khi bạn vểnh m.ô.n.g lên.

 

Lời nói rất thô tục nhưng cũng rất hợp lý.

 

Tôi cầm lấy thẻ ngân hàng của Từ Vĩ, cười nói:

 

"Đi, buổi tối hôm nay thức suốt đêm.”

 

8.

 

Sáng sớm hôm sau, điện thoại của Từ Vĩ gọi tới sớm hơn lần trước.

 

Tôi nằm trên giường lớn trong phòng tổng thống, chậm rãi nhận máy.

 

“Lâm Tâm, tối qua em làm gì vậy?”

 

Giọng điệu của Từ Vĩ đè nén, mang theo chút phẫn nộ không dễ phát hiện.

 

Tôi nheo mắt, nhìn lên trần nhà.

 

Hưởng thụ giọng điệu chỉ thuộc về tôi kiếp trước.

 

Rõ ràng là anh ta không đúng, rõ ràng là anh ta ngoại tình.

 

Nhưng dường như mỗi lần người phát điên đều là tôi.

 

Anh ta luôn có thể giữ được sự thanh lịch và bình tĩnh.

 

Mà tôi lại giống như một người đàn bà chanh chua, bất tài hung hãn, từng bước từng bước biến thành bộ dáng tôi ghét nhất.

 

Tôi hắng giọng, vô tội mở miệng:

 

"Ông xã, Liễu Mộng thất tình, em an ủi cô ấy cả đêm.”

 

“Anh cũng biết rồi đó, em vẫn luôn ở bên cạnh anh, không giao lưu nhiều với bạn bè nào khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hai-kiep-hon-nhan/phan-2.html.]

 

“Để dỗ cô ấy vui vẻ, em đã mua thêm mấy cái túi.”

 

“Ông xã, anh sẽ không trách em chứ?”

 

Đầu dây bên kia không có tiếng động.

 

Vài giây sau, Từ Vĩ mới thở dài, bất đắc dĩ trả lời.

 

“Tâm Tâm, anh sẽ không trách em, nhưng đối tốt với bạn bè cũng phải có mức độ."

 

Tôi lập tức thuận theo:

 

"Ừm, em biết rồi, lần sau em sẽ không như vậy nữa.”

 

“Đúng rồi, cơn đau đầu của anh đỡ hơn chưa? Em đã tra cứu qua rồi, họ nói ăn cay có thể giảm bớt cơn đau, lấy độc trị độc.”

 

“Em có giúp anh gọi đồ ăn bên ngoài đó, anh nhớ ra ngoài lấy nha.”

 

Từ Vĩ nhẹ nhàng đáp lại rồi cúp máy.

 

Tôi không nhịn được cười.

 

Hôm qua đầu Từ Vĩ có lẽ không đau nhưng hôm nay nhất định là đau.

 

Lỗ tai Liễu Mộng hận không thể dán vào ống nghe điện thoại di động của tôi.

 

Cô ấy chớp chớp mắt, đứng dậy với vẻ dò hỏi.

 

“Lâm Tâm, nói thật đi, rốt cuộc cậu và Từ Vĩ làm sao vậy?”

 

"Từ khi kết hôn, cậu không bao giờ đi chơi sau bảy giờ, tối hôm qua cậu lại kéo tớ đi suốt đêm?"

 

“Lại còn vì dỗ tớ mà mua túi?”

 

Tôi vừa kéo cô ấy xuống giường, vừa nói:

 

"Đừng nóng vội, rất nhanh cậu sẽ biết thôi.”

 

9.

 

Ngày Từ Vĩ trở về, tôi vừa bán xong cái túi cuối cùng.

 

Tôi lái xe đón anh ta, dọc theo đường đi tâm tình cũng không tệ.

 

“Tâm Tâm, có chuyện gì tốt sao? Vui vẻ như vậy.”

 

Từ Vĩ bị cảm xúc của tôi lây nhiễm và dường như cũng quên mất nỗi đau do quẹt thẻ mang đến, anh ta khôi phục lại bộ dáng trước khi đi.

 

Tôi ngửi mùi gỗ nồng đậm trên người anh ta và còn có mùi Y Lan như có như không, không chút để ý mở miệng nói:

 

"J'adore Absolu, gu thẩm mỹ không tệ.”

 

Từ Vĩ nghe có vẻ bối rối, tôi trực tiếp chuyển đề tài.

 

“Hôm nay hình như là ngày lấy ảnh đúng không?"

 

Từ Vĩ vỗ đùi:

 

"À đúng rồi! Em không nói anh cũng suýt quên, vẫn là trí nhớ vợ anh tốt.”

 

Tôi cười nhận lời khen này.

 

Ngày hôm nay là ngày mà cả hai đời tôi đều không quên được.

 

Dù sao lúc anh ta đi lấy ảnh chụp thì chị gái phú bà của anh ta đã đến đưa tiền cho tôi.

 

10.

 

Ba giờ chiều, trong quán cà phê gần studio chụp ảnh.

 

Mái tóc uốn xoăn sóng lớn quen thuộc và chiếc váy chữ V màu đỏ đậm, xuất hiện ở vị trí quen thuộc.

 

Lần trước, khi tôi nhận được điện thoại của Vương Hân, tôi gần như vô thức vặn lại.

 

Ngụy trang của Từ Vĩ quá tốt.

 

Tốt đến nỗi từ ngày đầu tiên ở bên anh ta, tôi chưa bao giờ nghĩ tới hai chữ "ngoại tình" lại có liên quan đến anh ta.

 

Thậm chí khi nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại di động của Vương Hân, tôi vẫn suy nghĩ liệu có phải là Photoshop hay không.

 

Tôi đẩy cửa quán cà phê ra, không có cảm giác bất an, nửa tin nửa ngờ như lần trước.

 

Tôi chỉ chậm rãi đi tới, ngồi ở vị trí đối diện Vương Hân.

 

“Cô Lâm, tôi có gọi trà trái cây cho cô, không biết có phù hợp khẩu vị của cô hay không.”

 

Tôi cười và nâng cốc lên.

 

Hương vị lần trước chưa nếm qua, cũng không tệ.

 

Ánh mắt Vương Hân rất mê người, khi cười rộ lên giống như ánh trăng trong nước.

 

40 tuổi, bảo dưỡng rất tốt.

 

Quyến rũ động lòng người, phong vận vẫn còn.

 

Cũng khó trách Từ Vĩ không kiềm chế được.

Loading...