Hai kiếp hôn nhân - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-03-11 10:37:56
Lượt xem: 709

Vào năm thứ mười kết hôn với Từ Vĩ, tôi đã được sống lại.

 

Sống lại vào thời điểm lúc chúng tôi mới lập gia đình và chưa có con.

 

Phú bà ngồi đối diện ném một tấm thẻ lên bàn.

 

“Cho cô ba triệu, rời khỏi Từ Vĩ.”

 

Tôi vội vàng vươn tay cầm thẻ ngân hàng, ngước mắt xác nhận.

 

“Vậy cô cũng không được đổi ý.”

 

1

 

Tôi và Từ Vĩ kết hôn mười năm thì mới hoàn toàn thất vọng đau khổ, quyết ý rời đi.

 

Đáp lại lời mắng chửi trong miệng của con trai, tôi đã bị xe tải bên cạnh đụng bay.

 

Mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy phòng cưới quen thuộc.

 

Trong phòng các nơi có thể thấy được chữ Hỉ, thể hiện ân ái của vợ chồng mới cưới.

 

“Tâm Tâm, em thay xong chưa?”

 

Tiếng gõ cửa của Từ Vĩ đánh thức tôi dậy.

 

Tôi lấy lại tinh thần, theo bản năng đáp:

 

"Xong ngay đây.”

 

Đại não giống như vừa mới khởi động lại, tôi không khỏi nghĩ về cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này.

 

Tôi đã sống lại, sống lại vào ngày thứ 100 tôi và Từ Vĩ vừa kết hôn.

 

2.

 

Nhìn bộ quần áo đỏ tươi chói mắt trên giường, nó cũng giống như tình yêu kiếp trước của tôi đối với Từ Vĩ, không keo kiệt, cũng không che giấu.

 

Có lẽ chính điều này đã khiến Từ Vĩ cảm thấy cả đời này tôi không nỡ rời xa anh ta.

 

Tôi thay quần áo xong và mở cửa, Từ Vĩ ngoài cửa nhìn thấy tôi, cười cong mắt.

 

“Tâm Tâm, em vẫn xinh đẹp như vậy.”

 

Anh ta đi tới ôm lấy vai tôi.

 

Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi:

 

"Mới kết hôn một trăm ngày thôi mà sao anh lại cảm thấy như đã qua một trăm năm.”

 

 Từ Vĩ luôn thích nói những lời tâm tình quê mùa như vậy.

 

Vào thời điểm này của kiếp trước, tôi chỉ cảm thấy ngượng ngùng.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi nhào vào trong n.g.ự.c anh ta, hờn dỗi nói:

 

"Người ta cũng chưa chắc đã nguyện ý cùng anh trăm năm đâu.”

 

Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

 

“Có lẽ anh không thể sống đến lúc đó.”

 

Tôi làm bộ như không có thời gian, tránh khỏi vòng tay cứng ngắc của anh ta, đi ra ngoài cửa.

 

“Đi thôi, nếu không đi thì không kịp rồi.”

 

Dù sao thì tới buổi tối anh ta cũng sẽ thông báo phải đi công tác.

 

Người đầu tiên chen chân vào cuộc hôn nhân này cũng sắp xuất hiện.

 

3.

 

Tôi và Từ Vĩ quen biết nhau từ năm nhất đại học, anh ta là đàn anh lớn hơn tôi một khóa.

 

Hài hước đẹp trai, thành tích xuất sắc.

 

Trong nhà mặc dù không tính là có tiền, nhưng ít nhiều cũng coi như có của ăn của để.

 

Là mẫu bạn trai hoàn mỹ trong lòng rất nhiều nữ sinh.

 

Nhưng trong một lần chơi trò chơi, giấy rơi xuống.

 

Tôi và anh ta hôn nhau.

 

Theo lời của anh ta mà nói, chính là ý trời.

 

Bây giờ nhớ lại, tám phần cũng là có dấu vết của anh ta.

 

Tôi ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn phong cảnh trôi qua cực nhanh ngoài cửa sổ.

 

Quen thuộc như thế, rồi lại xa lạ như thế.

 

“Tâm Tâm, hôm nay em làm sao vậy? Có gì không vui sao?”

 

Bên cạnh truyền đến sự quan tâm của Từ Vĩ.

 

Có lẽ là do tiếp xúc qua nhiều phụ nữ, anh ta luôn luôn rất mẫn cảm với cảm xúc của tôi.

 

Tôi quay đầu lại, cười như không có việc gì:

 

"Không có, do tối hôm qua em ngủ không ngon.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.com.vn/hai-kiep-hon-nhan/phan-1.html.]

 

Từ Vĩ thở phào nhẹ nhõm:

 

"Làm anh sợ muốn chết, anh còn nghĩ anh đã chọc giận em chỗ nào rồi chứ. Vậy em ngủ thêm một lát đi, nửa tiếng nữa là tới.”

 

Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt, giả vờ ngủ bù.

 

Ngày tân hôn, tôi và Từ Vĩ ước định.

 

Sau khi kết hôn, cứ 100 ngày thì phải chụp một bộ ảnh.

 

Như một minh chứng cho hạnh phúc hôn nhân của chúng tôi.

 

Hôm nay là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

 

4.

 

Chụp ảnh ngoài trời luôn mệt mỏi nhưng Từ Vĩ không bao giờ phàn nàn.

 

Anh ta đỡ tôi đến một chỗ râm mát để ngồi và tự mình chạy đi mua nước.

 

“Chị Tâm, chồng chị đối xử với chị thật tốt, vừa đẹp trai vừa dịu dàng.”

 

Tôi cười nhàn nhạt.

 

Tôi cũng từng nghĩ như vậy.

 

Xa xa một tổ quay phim khác cũng tạm dừng, một nam sinh lưng đeo ba lô đang cầm văn kiện và cùng chú rể nói gì đó.

 

“Bên kia có chuyện gì vậy?”

 

Tôi chỉ vào xa xa hỏi Tiểu Lưu.

 

Vẻ mặt Tiểu Lưu không kiên nhẫn:

 

"Đó là một khách hàng khác của chúng ta, đang chụp ảnh, không biết một sinh viên đại học nhảy ra từ đâu, nhất định muốn giới thiệu phương án với anh ta.”

 

“Thật không hiểu chuyện, muốn nói cũng không chọn lúc khác mà nói.”

 

Chú rể rõ ràng cũng nghĩ như vậy, sau khi xua tay, nam sinh kia liền bị đuổi đi.

 

Từ Vĩ mua trọn một thùng nước, chia cho toàn bộ nhân viên ra ngoài hôm nay, bao gồm cả tổ bên cạnh.

 

Năm giờ chiều, buổi chụp hình cuối cùng cũng kết thúc.

 

Tôi ở khu nghỉ ngơi chờ Từ Vĩ, thoáng nhìn thấy cậu nam sinh tựa vào góc.

 

Chính là cậu sinh viên vừa mới bị đuổi đi.

 

Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của tôi, cậu ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Tôi xấu hổ quay đầu, rồi lại mơ hồ cảm thấy giống như đã gặp người này ở đâu đó.

 

Từ Vĩ và chú rể tổ bên cạnh vừa nói vừa cười đi ra.

 

Cô dâu phía sau bọn họ kéo làn váy lớn, có vẻ gấp gáp.

 

Sau khi tạm biệt, hai tổ nhân viên đều tự lên xe.

 

Điện thoại di động của Từ Vĩ cũng vang lên đúng hẹn.

 

5.

 

Sau khi về đến nhà, Từ Vĩ vào phòng tắm trước.

 

Cùng với tiếng nước chảy trong phòng tắm, lời thỉnh cầu của Từ Vĩ cũng truyền ra.

 

“Tâm Tâm, giúp anh thu dọn hành lý với.”

 

Chiếc vali trên sàn đã được mở ra và trống rỗng, như thể nó đang đợi tôi.

 

Kiếp trước, tôi đã tin lời hứa của Từ Vĩ.

 

Tôi từ bỏ cơ hội học cao học, tốt nghiệp xong liền kết hôn với anh ta.

 

Một lòng chỉ muốn làm một người vợ, một người mẹ đảm đang, giúp chồng dạy con.

 

Bây giờ nhìn chiếc vali trên mặt đất, tôi không khỏi tức giận.

 

Tôi đá văng vali ra, cầm áo ngủ và mỹ phẩm dưỡng da, đi vào nhà vệ sinh nằm nghiêng rửa mặt.

 

Khi tôi từ phòng tắm đi ra, Từ Vĩ đã bắt đầu gấp áo sơ mi.

 

Thấy tôi đến, anh ta nhìn tôi một cách đáng thương:

 

"Tâm Tâm, anh không biết làm.”

 

Lúc trước, mỗi khi tôi tức giận, nếu anh ta bày ra vẻ mặt này, tôi luôn mềm lòng.

 

Bây giờ tôi sợ rằng tôi thậm chí không thể nhắm mắt đủ.

 

Tôi lấy máy tính bảng của anh ta, tra cứu cách gấp áo sơ mi chính xác và ném cho anh ta.

 

“Không biết thì học, ở nơi làm việc sẽ không ai dạy anh đâu.”

 

Tuy rằng rất nhẹ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được khoảnh khắc lông mày anh ta nhíu lại trong phút chốc.

 

Giống như nghi hoặc khó hiểu, lại giống như không thể tin.

 

Nhưng không sao cả, dù sao hôn nhân cũng sẽ sớm tan vỡ.

 

Không tệ đâu.

Loading...