GIẾC CHÓC CŨNG PHẢI THẬT ĐÚNG MỰC - 16
Cập nhật lúc: 2025-02-22 01:45:10
Lượt xem: 3,267
Nhà họ Tống vốn dựa vào bán con gái tạo dựng quan hệ, nay lại bị người ta đem ra chế giễu.
Danh tiếng của nhà họ Tống rơi xuống tận đáy, những "mối quan hệ thân thích" mà họ cố công xây dựng—đều bị vạch trần thành trò cười.
Bất kể là con gái ruột hay nghĩa nữ, không ai gả đi được nữa, trở thành gánh nặng trong kinh thành.
Tống lão gia tức giận, đem tất cả oán hận đổ lên người Tống Hàm Âm.
Năm mươi trượng hạ xuống, thân thể vốn chưa khỏi hẳn của nàng ta lập tức tắt thở tại chỗ.
Còn Vệ Hoài Giản thì sao?
Hắn bị ném trả về Lăng Dao như một món hàng phế thải.
Nằm lăn lóc trên bến tàu suốt nửa canh giờ, chẳng một ai đến đón.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Bởi vì Vệ Hoài Sách không biết cách làm con ch.ó ngoan, đã thành chó rơi xuống nước, còn dám giở trò với xe ngựa của ta…
23
Vệ Hoài Sách muốn phá hỏng xe ngựa của ta, khiến ta xe hủy người vong, để hắn hả cơn giận.
Vậy thì ta giáng thẳng một cái tát ngay giữa phố, sau đó đè xuống đất, quật roi tới tấp, chính thức chặt đứt toàn bộ liên hệ với nhà họ Vệ!
Những thư sinh từng chịu thiệt trong tay Vệ Hoài Sách lập tức hiểu ý, bịt kín ngõ hẻm, chặn đường hắn lại.
Lần này, chẳng ai nể mặt nhà họ Mạnh ta nữa—tất cả đều ra tay tàn nhẫn!
Từng viên đá cứng rắn đập xuống đầu hắn, gã công tử bột kiêu căng ngang ngược năm nào, cuối cùng chỉ còn lại một đống m.á.u me bầy nhầy trên đất, biến thành một kẻ ngốc nghếch khờ dại!
Vệ mẫu điên cuồng đi tìm công lý, nhưng ngay cả kẻ ra tay cũng chẳng tìm thấy.
Bà ta thất hồn lạc phách quay về nhà, vừa hay nghe tin đứa con trai trưởng bị lửa thiêu đến tàn phế, bị vứt thẳng ra bến tàu.
Ngay lập tức, bà ta hộc m.á.u tại chỗ, ngất lịm đi!
Sau khi tỉnh lại, trời đất như sụp đổ, nhưng bà ta cũng chỉ có thể vừa khóc vừa gào, gánh trên vai hai gã phế nhân, tiếp tục ngày đêm giặt giũ kiếm sống nuôi cả nhà.
Một kẻ đã mềm xương, cả đời chỉ có thể quỳ xuống mà sống.
Nhưng lúc bà ta lê lết trở về nhà, thì ngay bên cạnh, lại có một kiệu nhỏ chở theo Vệ Hoài Tranh, được khiêng vào nhà một thương hộ để làm thiếp!
Ánh mắt Vệ mẫu lập tức sáng rực lên:
"Hoài Tranh?!
"Con đeo vàng đội ngọc thế này… là được hưởng vinh hoa phú quý rồi sao?
"Ca ca và đệ đệ con…"
"Phu nhân nhận nhầm người rồi.
"Ta không có ca ca, cũng chẳng có đệ đệ."
Trong ánh mắt kinh ngạc đến tột độ của Vệ mẫu, Vệ Hoài Tranh nhếch môi cười lạnh:
"Thân nhân của ta đều chếc cả vào ngày ta bị hưu rồi!"
"Sống khổ vẫn còn hơn chếc, ai cũng đều ích kỷ cả thôi.
"Hắn có thể vì tiền đồ mà bỏ rơi ta—
"Thì ta cũng có thể vì tiền đồ của mình mà một đường không quay đầu!"
Nàng ta vuốt nhẹ tay áo, nở nụ cười đắc ý:
"Lão gia thương tiếc ta tuổi xuân như hoa như ngọc, không nỡ để ta vùi thân trong ngôi miếu hoang lạnh lẽo, nên đã đón ta về phủ.
"Chỉ là… ta không còn họ Vệ nữa.
"Ngươi cũng đừng lấy danh nghĩa 'người thân' mà đến xin xỏ gì từ ta."
Dứt lời, nàng ta vung tay ra hiệu, kiệu nhỏ khẽ lách qua vai Vệ mẫu, tiếp tục tiến lên.
Nhưng mà…
Lão gia nhà thương hộ kia đâu phải kẻ dễ chơi?
Ngay cả chính thất của hắn cũng là một nữ nhân hung danh hiển hách, dưới tay không biết đã có bao nhiêu thiếp thất chếc thảm không toàn thây!
Vệ Hoài Tranh ư?
Nàng ta nghĩ bản thân có thể đấu lại một nữ chủ nhân nổi tiếng tàn nhẫn, nói giếc là giếc sao?
*
Chưa đầy ba tháng—
Nàng ta xơ xác héo hon, bị người ta ném vào hậu viện của một kẻ khác, như vứt bỏ một món đồ cũ!
Ngày qua tháng lại, năm dài tháng rộng—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Không lối thoát, không thấy điểm dừng!
Nhưng tất cả những điều này đều chẳng liên quan gì đến ta nữa.
Ta chỉ "cạch" một tiếng, đóng lại cửa sổ nhìn ra phố.
24
"Đây là báo ứng của bọn chúng, đáng để chúng chịu đựng!"
Ta mỉm cười, quay sang mẫu thân, giọng nhẹ bẫng:
"Mẫu thân, viện tử ở tỉnh thành đã chuẩn bị xong rồi.
"Một tòa nhà tráng lệ như vậy, chúng ta khi nào lên đường đi xem thử?"
Dù là nữ nhân tài hoa xuất chúng đến đâu, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi số phận tương phu giáo tử (theo chồng dạy con).
Nhưng công chúa không chấp nhận điều đó.
Nàng thà bị đuổi khỏi kinh thành, cũng phải đạp lên thế tục mà sống với khí thế nuốt trọn sông núi!
Một nữ nhân can đảm mà rực rỡ như vậy…
Cầm theo đả cẩu bổng, ta đương nhiên không phải chỉ đi xem náo nhiệt!
Ta xoay người, nhưng chưa kịp cất bước, đã đ.â.m sầm vào một người quấn trong áo choàng rộng.
Vệ Hoài Giản!
Hắn trốn trong tấm áo choàng rách nát, lại tiếp tục giở trò nhún nhường đáng thương như ngày xưa, cúi thấp đầu, cổ đeo một sợi dây—treo một chiếc chuông gió.
Ánh mắt hắn đầy khẩn cầu, nhẹ giọng nói:
"A Uyển… ta đã sửa lại chuông gió rồi.
"A Ninh… con bé có khỏe không?
"Con bé… có từng nhắc đến ta không?
"Đây là chữ mẫu ta chuẩn bị cho con bé nhập môn học chữ… có thể để ta tự tay đưa cho con không?"
Ta đứng trên bậc thềm cao, cúi xuống nhìn hắn từ trên cao, ngắm nghía vẻ khúm núm giả tạo của hắn hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà bật cười:
"Ngươi muốn dùng khuôn mặt ghê tởm này để dọa con bé sợ chếc khiếp sao?
"Muốn bấu víu vào quan hệ huyết thống để cầu xin sống sót?
"Nằm mơ đi!"
Chỉ một ánh mắt của ta, đám gia đinh lập tức lao tới, giống như lôi một con ch.ó chếc, kéo hắn vào con hẻm nhỏ, đ.ấ.m đá túi bụi.
Từng cú đ.ấ.m nện vào da thịt, từng cú đá tàn nhẫn, không quá nửa khắc, đến cả tiếng rên cũng yếu dần đi.
Khi hắn được kéo ra ngoài, đôi chân có thể đi lại của hắn đã hoàn toàn phế bỏ.
Áo choàng bị xé rách, để lộ ra khuôn mặt méo mó dữ tợn.
Người qua đường kinh hãi hét toáng lên.
Trẻ con khóc ré lên đầy sợ hãi.
Vệ Hoài Giản bị chỉ trỏ, bị khinh bỉ, bị phỉ nhổ, bị khinh miệt đến mức… dưới đáy bùn lầy cũng chẳng có ai chấp nhận.
Một kẻ lòng dạ đầy toan tính, rốt cuộc chẳng thể bày mưu gì được nữa.
Một kẻ từng ngạo nghễ hiên ngang, cuối cùng cũng chẳng còn xương sống để mà đứng thẳng.
Đây chính là báo ứng của hắn.
Cả đời sống không bằng chếc, lụn bại đến cùng cực!
Ta ngồi vào xe ngựa, chỉ thấy mẫu thân ôm A Ninh, mỉm cười nhìn ta:
"Đến lúc lên đường rồi."
A Ninh vui mừng nhào vào lòng ta:
"Đả cẩu bổng, A Ninh đã giúp mẫu thân mang theo rồi!"
Khóe môi ta cong lên.
Cứ tiếp tục đi thôi!
Dù phía trước có nguy nan đến đâu…
Chúng ta sẽ đập nát một con đường bằng m.á.u mà đi!
-HẾT-