GIẾC CHÓC CŨNG PHẢI THẬT ĐÚNG MỰC - 10
Cập nhật lúc: 2025-02-22 01:42:11
Lượt xem: 2,597
"Phải chăm sóc thật tốt cho phụ thân, quan tâm đến mẫu thân và muội muội.
"Ta không muốn thấy mẫu thân rơi nước mắt, cũng không muốn muội muội chịu ấm ức.
"Về phần Hoài Sách, mất đi Tô tiên sinh, ở kinh thành vẫn còn nhiều thầy giỏi khác, đợi ta tìm được đường ra, sẽ cho người đón hắn đi."
Tất cả mọi người hắn đều cân nhắc chu toàn.
Duy chỉ quên mất ta và con gái ta—A Ninh.
Đại Lương không cho phép một chồng hai vợ, cái gọi là bình thê, cũng chỉ là một cách nói dễ nghe hơn của thiếp thất mà thôi.
Ánh mắt Vệ Hoài Giản dịu dàng, nhưng từ đầu đến cuối chỉ đặt trên người Tống Hàm Âm.
Còn khi nhìn ta, trong mắt hắn chỉ còn sự chán ghét và căm hận, chẳng còn nửa phần dịu dàng ngày trước.
Hắn còn chưa làm quan, mà đã ra dáng một kẻ tiểu nhân đắc chí.
Nhìn cái bộ dạng ngu xuẩn kiêu căng của hắn, ta đã bắt đầu nghĩ—
Một người đoan trang như ta, nên chuẩn bị loại quan tài nào cho hắn mới là "đúng mực" nhất đây?
Ta lạnh lùng nhìn hắn:
"Nếu ta không đồng ý, ngươi định làm gì ta?"
Lông mày Vệ Hoài Giản nhíu chặt:
"Không con nối dõi, bất hiếu bất nghĩa, chẳng lẽ ngươi ép ta viết hưu thư cho ngươi?"
"Vậy thì—"
"Nương ơi, A Ninh buồn ngủ rồi, bế con đi!"
15
Đối với đứa con gái chưa ra đời khi hắn lên kinh thành—A Ninh, Vệ Hoài Giản chưa bao giờ yêu thương nổi.
Hắn chỉ liếc nhìn con bé một cái, rồi lập tức cau mày quát:
"Sắp ba tuổi rồi mà vẫn bám chặt mẫu thân không rời, không biết ngươi dạy dỗ kiểu gì!
"Mau bế nó ra ngoài, để lại đây chướng mắt mẫu thân sao?"
Vệ mẫu cười sung sướng, Tống Hàm Âm cũng lộ rõ vẻ đắc ý.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chỉ có A Ninh mím chặt môi, không nói một lời.
Gió đêm se lạnh, A Ninh ôm chặt cổ ta, giọng mềm mại hỏi:
"Nương ơi, tổ mẫu nói A Ninh sắp có đệ đệ, sau này mọi thứ của A Ninh đều là của đệ đệ.
"Vậy có phải trong bụng nương có em bé rồi không?"
Ta cười lắc đầu:
"Không đời nào!
"Cái nhà họ Vệ này, có A Ninh đã là phước lớn rồi, làm gì còn đứa nào khác sinh ra được nữa?"
Họ vẫn chưa biết tính toán của ta.
Đến chiều hôm sau, Tống Hàm Âm đã ung dung đến viện của ta, dáng vẻ yêu kiều, phong thái đài các.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Đây là viện của ngươi sao? Đúng là xa hoa đấy, nhưng lại quá mức phàm tục, không đủ thanh nhã.
"Dù sao cũng là xuất thân thương hộ, so với gia tộc thư hương vẫn là kém một bậc."
Nói xong, nàng ta mới giả bộ kinh hoảng, che miệng lại:
"A, ta nói hơi nhiều rồi, có phải khiến ngươi khó chịu không?
"Nhưng ngươi cũng nên rộng lượng một chút, sau này những chuyện thế này còn rất nhiều.
"Phu quân năm đó cưới ngươi chẳng qua vì bị hoàn cảnh ép buộc, nhưng hắn vốn yêu thích sự tĩnh lặng của bút nghiên, làm sao có thể chịu được tiếng lách cách của bàn tính vàng nhà ngươi?"
"Nói thật với ngươi, ta và phu quân đã quen nhau ba năm rồi.
"Năm ngoái, khi phụ thân ta vào kinh, cũng là do ta tiếp đón.
"Nhưng ngươi đoán xem, vì sao cả nhà họ Vệ đều giấu giếm ngươi, thay nhau nịnh bợ ta?"
Nàng ta cười che miệng, ánh mắt dạo quanh từng món đồ quý giá trong phòng, như thể tất cả đã thuộc về nàng ta.
"Đơn giản thôi—vì ngươi không xứng đáng!"
Nàng ta muốn không chỉ là vị trí chính thất.
Mà còn là sản nghiệp nhà họ Mạnh, và cả mạng của ta.
"Phủ đệ nhà họ Vệ ở kinh thành sao có thể so với lối kiến trúc cổ kính xa hoa của Lăng Dao?
"Dù sao thì cũng toàn là ngân lượng nhà họ Vệ gửi lén vào kinh mà xây dựng, đương nhiên không bằng đồ mà ngươi dùng quen tay.
"Nhưng không sao, phu quân đã nói rồi, sau này ngươi quản việc nhà, ta quản sổ sách.
"Ta sẽ đưa con gái ngươi về kinh, như vậy đôi bên đều được lợi.
"Chỉ là… trên gia phả, chỉ có tên của ta—Tống Hàm Âm."
Nói rồi, nàng ta vuốt ve bụng mình, giọng điệu thản nhiên:
"Dù sao thì, trưởng tử của phu quân cũng phải có thân phận con vợ cả.
"Ngươi hiểu được đạo lý này, đúng không?"
Thì ra là muốn lấy A Ninh để ép ta, để ta không ngừng dốc bạc dốc sức cho họ.
Lại còn muốn giẫm lên đầu ta, làm nữ chủ nhân cao cao tại thượng của nhà họ Vệ.
Loại mưu mô này, người nhà họ Vệ không nghĩ ra nổi.
Đương nhiên, là từ tay Tống Hàm Âm mà ra.
Thấy ta mặt lạnh đi, nàng ta càng đắc ý, còn thừa cơ véo mạnh lên má A Ninh một cái:
"Dù sao cũng chẳng hiểu lễ nghi, thấy mẹ cả còn không biết hành lễ. Nhưng cũng coi như dễ thương, ta từ từ dạy là được.
"Nếu dạy không được, đánh thêm vài lần là ngoan thôi."
Ta lập tức giật lấy A Ninh, tránh khỏi tay nàng ta.
Liếc mắt ra hiệu, nhũ mẫu liền vội vàng bế A Ninh ra ngoài.
Sau đó, ta quay lại, từng bước từng bước đi về phía ghế thái sư, vừa đi vừa hỏi:
"Ngươi có thai rồi?"