Giày thêu đẫm máu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:25:02
Lượt xem: 84
7.
Khi mặt trời lặn, tôi đóng cửa sớm và đi ngủ.
Tối nay không phải thời điểm tốt để tiếp khách, nếu không khách tới người quỷ sẽ khó lường.
Nửa đêm, trong lúc tôi đang ngái ngủ, tôi nghe thấy tiếng bước chân đi tới đi lui trong hành lang tầng dưới, và tiếng một người phụ nữ khe khẽ nức nở.
Tôi sợ đến mức giật mình, ngồi thẳng dậy khỏi giường.
Âm thanh đó vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, chắc chắn đó không phải là sự tưởng tượng của tôi.
Thứ đó...vào được à?
Tôi sợ đến mức không dám thở, rốt cuộc là thứ gì có thể phá trận Thanh Long Bạch Hổ mà đi thẳng vào đại sảnh của tôi.
Tiếng bước chân tiếp tục một hồi, dưới lầu truyền đến một giọng nữ chói tai: "Người đâu? Tại sao không có ai? Tại sao tìm tới tìm lui cũng không thấy người?"
Thứ đó đến tìm tôi?
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi trợn mắt kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi không dám phát ra âm thanh.
Dù toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mắt cay xè vì mồ hôi, tôi cũng không dám đưa tay ra lau, sợ gây ra tiếng động nhỏ nhất, thu hút người ở tầng dưới.
Một lúc sau, dưới lầu không có âm thanh gì nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc tôi mới thả lỏng một chút, giọng nói của Du Phương lại vang lên từ dưới lầu: “Chủ quán, mở cửa nhanh đi, có việc rất quan trọng?”
Du Phương? Người nói là Du Phương từ Mao Sơn? Tại sao ông ấy lại ở đây?
Mặc kệ, tốt xấu gì thì anh ta cũng là đệ tử Mao Sơn chính thống, có thêm anh ta có thêm một lớp bảo vệ.
Đúng lúc tôi đứng dậy muốn mở cửa, ở dưới lầu lại có người hét lên, giọng nói rất gấp gáp: "Chủ quán, nhanh lên, chuyện rất quan trọng."
Nghe tiếng hét từ dưới lầu, đầu óc tôi chợt giật nảy lên, không được, đừng nói tại sao Du Phương lại đến muộn như vậy.
Âm thanh vừa rồi rõ ràng là phát ra từ hành lang tầng dưới.
Tại sao Du Phương lại vào đây? Tại sao ông ấy phải để tôi mở cửa mặc dù anh ta đã bước vào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giay-theu-dam-mau/chuong-3.html.]
Trừ khi... ở dưới lầu không phải Du Phương...
Tôi sợ đến đổ mồ hôi đầm đìa, ngã xuống giường.
Người ở tầng dưới chắc chắn không phải là Du Phương.
Nhưng khi những thứ ở tầng dưới nhìn thấy tôi vẫn chưa đi xuống, chúng lập tức gầm lên một tiếng chói tai.
Quả nhiên không phải Du Phương.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng mãi đến khi tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ, tầng dưới mới không có động tĩnh gì.
8.
Tôi chạy ngay xuống tầng dưới. Thật ngạc nhiên, mọi thứ ở tầng dưới vẫn gọn gàng như mọi khi. Có vẻ như chưa có ai từng đến đây.
Chẳng lẽ những âm thanh tối qua đều là do tôi tưởng tượng?
Đúng lúc đang bối rối, tôi liếc nhìn bài vị của tổ tiên, có một vết nứt ở giữa tấm bài vị tổ tiên.
Bài vị được làm bằng gỗ Hàng Long ngàn năm không mục nát, dù dùng lửa cũng không thể đốt cháy.
Bây giờ nó nứt rồi, khủng khiếp quá!
Tôi dùng tay lau mồ hôi lạnh dày đặc trên đầu.
Sau đó, ôm bài vị đặt trước lư hương, lấy tro rải đều xuống đất.
Tro rải đến đâu, dấu chân dày đặc ngay lập tức xuất hiện, bao phủ toàn bộ căn phòng.
Đặc biệt ở cầu thang, những dấu chân đen chồng chất lên nhau, chứng tỏ thứ đó đã quanh quẩn ở cầu thang tối qua bao lâu.
May mắn thay, tối qua bài vị của tổ tiên đã bảo vệ tôi nên thứ đó không tìm được đường đến cầu thang, và tôi đã cứu được mạng sống của mình.
Tuy nhiên, hiện nay ngay cả bài vị của tổ tiên cũng bị nứt, có thể thấy thứ đó hung dữ đến mức nào, tối nay chỉ có một một tiền cửa hàng như vậy chắc chắn không thể bảo vệ được tôi.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi bấm số điện thoại của nhà họ Lưu.