GIÀY KHÔNG VỪA CHÂN, CỞI BỎ THÔI! - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-12 19:25:19
Lượt xem: 7,319
Hắn thở phào nhẹ nhõm, khi quay lưng đi, ta đã giống như ném bỏ khối u độc trong người, vứt bỏ luôn cả hắn.
Lá thư hòa ly đã được viết xong từ ngày đó, giấu dưới gối của ta.
Suốt thời gian tĩnh dưỡng, nhũ mẫu luôn ở bên chăm sóc ta. Bà lo cho thân thể đã hư hại của ta, bảo ta dưỡng sức là quan trọng nhất, ta hiểu.
07
"Ngươi có thấy nàng trông thế nào không? Mỗi bước đi đều cố tỏ ra kiên cường, cẩn trọng từng chút, gắng gượng chịu đau nhưng lại bước đi như một con vịt."
Tiếng nói chói tai của Bích Hà kéo ta trở về thực tại.
Chỉ trong chốc lát, ta đã biết bọn họ đang nói về ta.
"Quận chúa chỉ buột miệng khen đôi giày sen thật đẹp, nàng rất thích, thế là Bùi đại nhân lập tức cho người mang đến phủ Quận chúa ngay trong đêm."
"Quận chúa tâm thiện, từ chối bảo rằng đó là vật gia truyền của mẫu thân Cố Uyển Thanh, sợ rằng nàng giữ lấy sẽ không thích hợp."
Các ngươi có biết Bùi đại nhân nói gì không?
Dưới ống tay áo, tay ta siết chặt lại.
Ta, cũng như đám tiểu nha hoàn, dựng tai lên nghe tiếp.
Nha hoàn kia bán đủ sự tò mò, rồi mới cất tiếng cười nói:
"Bùi đại nhân bảo không sao, cùng lắm thì bồi thường cho nàng một đôi khác. Nữ nhân nông cạn, không phân biệt nổi thứ quý giá như thế nào. Không ngờ, Bùi đại nhân thật sự tìm một đôi giả tệ để đánh lừa nàng."
"Đường chỉ bên trong thô kệch, giống với chỉ vàng nhưng sắc nhọn như lưỡi dao, có thể cắt thịt. Cho đến lúc này, nàng vẫn chưa biết đôi giày nàng đi chỉ là hàng giả."
Cả người ta như rơi vào hầm băng, nỗi đau ở chân dường như lan thẳng vào lòng, khiến ta run rẩy không thôi.
Nhưng nha hoàn kia vẫn chưa buông tha, nàng nhếch mép cười, khiêu khích vén váy lên để lộ ra một đôi giày hoa sen y hệt.
"Thứ thô kệch này, sao xứng với Quận chúa cao quý chứ? Ta miễn cưỡng mang, coi như đã nể nang nó lắm rồi."
08
Tiếng cười châm biếm của đám nha hoàn như những lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim ta.
Đôi giày hoa mỹ dưới chân nàng đã bị hủy hoại không ra hình dáng.
Chỉ vàng chỉ bạc trên giày đã bị cố ý cào rách, đóa sen dưới ánh trăng mang ý nghĩa "đa tử đa phúc" bị đ.â.m thành những lỗ đen rỗng tuếch.
Ngay cả viên ngọc trai trong hồi môn của mẹ ta cũng không biết đã bị giật đi đâu, chỉ còn lại hai mắt cá xỉn màu nằm trên chiếc mây bạc nhỏ xíu.
Từng mũi kim đường chỉ đều là tâm huyết của mẫu thân ta, nhưng tất cả đã bị hủy hoại không còn nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giay-khong-vua-chan-coi-bo-thoi/3.html.]
"Ôi, đế giày nát hết cả rồi. Tay nghề kém cỏi như thế, chẳng trách lại cho ra thứ tệ hại thế này."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trong tiếng cười rộ, ta bước ra, mang theo khí lạnh, chặn bọn họ lại trong ngự hoa viên.
"Di vật của mẹ ta bị mất, ta đang không biết tên trộm ở đâu, không ngờ lại bắt gặp ngay tại đây!"
Bọn họ nghĩ rằng ta, người đã bị Bùi Hoài ruồng bỏ, trở thành trò cười cho thiên hạ, vì thể diện mà sẽ nhẫn nhịn nuốt hận.
Nhưng ta, không định để mọi chuyện dừng lại ở đây.
09
Khi ta theo nha hoàn run rẩy bước đến trước mặt Quận chúa, chiếc áo choàng dày của Bùi Hoài đang phủ lên người Quận chúa yếu ớt.
Phu quân của ta, người lấy cớ bận rộn công vụ, hứa sẽ đến đón ta sau, giờ đây đang xắn tay áo, cẩn thận bóc từng hạt dưa cho Quận chúa.
Ta không biết Bùi Hoài đã bóc hạt dưa bao lâu, chỉ nhớ khi xưa hắn từng giúp ta bóc vài hạt hạt dẻ đường, nhưng rồi thấy phiền, hắn quét áo đứng dậy đi ngay:
"Thứ phiền phức này chẳng biết có gì ngon lành. Ta làm không nổi, chi bằng đi xử lý công vụ còn thanh thản hơn."
Hóa ra, hắn có thể kiên nhẫn bóc nhiều hạt dưa như vậy.
Khi thấy ta bất ngờ xuất hiện, sắc mặt hắn trở nên căng cứng:
"Nàng tìm đến đây, rốt cuộc còn muốn gì nữa?"
Khi nghe ta muốn đòi lại công đạo trước mặt Quận chúa, trừng trị kẻ đã trộm di vật của mẹ ta, lông mày của Bùi Hoài lập tức nhíu chặt lại.
Hắn bực bội bước đến trước mặt ta, bóng dáng cao lớn che khuất ánh trăng sáng rực.
Hạ giọng đầy đe dọa, hắn nói:
"Quận chúa vừa mới ngủ, đừng làm loạn."
"Chỉ là một đôi giày, ta đã tặng đi rồi, nàng muốn làm gì?"
Pháo hoa mừng sinh thần Hoàng đế bất chợt nổ tung, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo của Bùi Hoài, sáng rồi lại tối, ta không còn thấy hình bóng của chính mình trong đó nữa.
Cảm nhận được hơi lạnh bao trùm lên người ta, ngay cả nụ cười mỉa mai trên môi cũng lạnh đến thấu xương.
Cuối cùng, hắn thỏa hiệp, đưa tay ra:
"Ta không phải đã đền cho nàng một đôi giống hệt rồi sao, vẫn chưa vừa ý à?"
Tay hắn vừa chạm vào cổ tay ta thì Quận chúa bị tiếng pháo hoa làm tỉnh giấc, vô thức gọi một tiếng: "Bùi Hoài ca ca."
Bàn tay gần chạm tới ta lập tức thu về, hắn ngay tức khắc chạy đến bên Quận chúa.
"Ta đây!"