Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ 1 - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:19:36
Lượt xem: 11

Mới chơi được vài ván nhưng khi nghỉ ngơi lại cảm giác khá thoải mái, giống như mọi sự bực dọc trong lòng đã được phát ti3t hết ra. Ôn Nam Tịch bỏ tai nghe đã nóng xuống, nhìn sang bên cạnh cậu đã đi rồi, ngay cả màn hình máy tính cũng đã tắt.

Vươn vai một cái Ôn Nam Tịch cất sách vở, cầm bút lên rồi đi trả thẻ sau đó về nhà. Trời đêm rất đẹp, con ngõ nhỏ tối và dài, cô bước đi qua đó.

Cầm chìa khoá mở cửa.

Ôn Hữu Đào đã về trên bàn bày đầy bản thiết kế, ông đang cầm bút vẽ, còn cửa phòng ngủ chính vẫn đang đóng. Ôn Nam Tịch thay giày, bỏ ba lô xuống, không lên tiếng gọi Ôn Hữu Đào mà đi thẳng về phòng mình. Đúng lúc này cửa phòng ngủ chính được mở ra, Ôn Du đi tới tóc hơi rối, trên người mặc đồ ngủ, mắt có hơi đỏ.

Ôn Nam Tịch nắm tay mở cửa phòng, “Mẹ.”

Ôn Du sửa sang lại đầu tóc, điều chỉnh lại tâm trạng, nhẹ giọng hỏi: “Con có ăn đêm không? Tối nay ở nhà Nguyên Thư ăn gì vậy?”

Ôn Nam Tịch nói bừa rằng ăn mì, “Con không ăn đêm đâu, con không đói.”

“Mẹ hấp bát súp trứng gà cho con ăn.” Ôn Du không để Ôn Nam Tịch từ chối đã đi vào phòng bếp. Nhìn động tác lau khoé mắt của bà, lại nhìn về phía Ôn Hữu Đào, ông lại coi như không có chuyện gì tiếp tục bận rộn việc thiết kế của mình, mẹ đã thích Ôn Hữu Đào nhiều năm vốn dĩ việc gả cho ông đã không đăng đối.

Ôn Nam Tịch cắn chặt răng, quay đầu đi về phòng. Lấy bài thi và bài tập ra để kiểm tra lại, sau khi chơi game xong tinh thần vô cùng thoải mái, lúc này sự bực dọc đã biến mất tăm.

Rất nhanh sau đó Ôn Du bưng bát súp trứng gà vào, súp rất thơm, tay bà có hơi ửng đỏ. Ôn Nam Tịch thổi cho bà, nước mắt vốn còn đọng nơi khóe mi của Ôn Du lại rơi xuống, bà ôm con gái.

“Mau ăn đi, ăn xong tắm rồi đi ngủ.” Bà nhẹ giọng nói.

Ôn Nam Tịch vâng một tiếng, ngồi thẳng lưng lên vừa ăn súp vừa kiểm tra lại bài tập.

Ngày hôm sau, Ôn Du tìm một gia sư mới cho Ôn Nam Tịch để nắm vững kiến thức, vị giáo viên này vô cùng lợi hại, cô ấy tốt nghiệp ở Đại học Lê Thành, thường xuyên kể cho Ôn Nam Tịch nghe về cuộc sống ở đó, cô ấy hỏi Ôn Nam Tịch: “Em xuất sắc như vậy, mục tiêu học thêm của em là gì?”

Ôn Nam Tịch cắn đầu bút, cô khựng lại, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của gia sư, nhưng lại không thể trả lời.

Cô muốn vượt qua Nhan Khả, đây đã là chấp niệm của cô từ lâu rồi.

Cô Tề cười cười, không hỏi thêm nữa. Ôn Nam Tịch nghĩ một lát, hỏi cô: “Cô ơi, ở Lê Thành có tốt không?”

“Tốt chứ, ở đó có biển, có các tòa nhà cao, còn có rất nhiều khoa học công nghệ mới nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-6.html.]

Ôn Nam Tịch gật đầu, có chút khát khao.

Giữa tháng chín, đại diện môn thể dục đi khắp nơi nài nỉ mọi người tham gia cuộc thi, năm ngoái Ôn Nam Tịch có tham gia hạng mục nhảy xa, năm nay định sẽ thi nhảy xa là được, nhưng đại diện thể dục cứ giữ cô lại, hy vọng cô sẽ tham gia chạy cự ly dài vì thật sự không tìm được ai nữa rồi.

Ôn Nam Tịch đã trốn vài lần, cuối cùng vẫn bị tóm, đại diện thể dục nài nỉ không thôi khiến Ôn Nam Tịch vô cùng bất đắc dĩ, “Nam Tịch được không, xin cậu đấy.”

“Năm nay sức khỏe của Ư Hoan không tốt, không thể chạy được, chỉ còn có cậu thôi.”

Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch qua một bên, trừng mắt nhìn: “Cậu đi gọi Nhan Khả ấy, sức khoẻ cậu ta tốt, để cậu ta tham gia.”

Đại diện thể dục chặn đường của Ôn Nam Tịch, chắp hai tay lại, “Nam Tịch, giúp tôi đi mà, được không?”

Ôn Nam Tịch mềm lòng, nhìn ánh mắt cậu ta, bất đắc dĩ: “Thôi được rồi.”

Đại diện thể dục lập tức tươi cười rạng rỡ, “Cảm ơn Nam Tịch.”

Sau đó thêm tên cô vào danh sách, đồng thời xác nhận lại với Ôn Nam Tịch, xác nhận xong cậu ta bèn rời đi.

Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch đi xuống bậc thang, trợn tròn mắt: “Sao cậu lại đồng ý rồi, chạy cự ly dài mệt lắm.”

“Nhất thời mềm lòng.” Ôn Nam Tịch thở dài, cô và Nguyên Thư dừng lại ở bậc hiên của toà nhà, hai người cùng chia sẻ chocolate cho nhau.

Làn gió khẽ thổi đến.

Mấy bạn học nữ đang nói chuyện vui vẻ phía sau là nhóm Nhan Khả, bọn họ khen lắc tay của cô ta, chiếc lắc hình cỏ bốn lá, khen lắc tay rất đẹp, lúc này Châu Na Na ghé sát lại gần Nhan khả, “Ôn Nam Tịch tham gia chạy cự ly dài rồi, cười c.h.ế.t mất.”

Nhan Khả nghe vậy bèn bật cười, “Tôi đã nói rồi, chỉ cần đại diện thể dục dụng tâm một chút, nhất định cậu ấy sẽ tham gia.”

“Haha, chạy dài không chỉ mệt mà còn toát đầy mồ hôi, áo dính cả vào người, khó coi c.h.ế.t mất, đến lúc đó xem ai còn nói ngoại hình của cậu ta có thể so sánh với Nhan Khả được chứ.”

 

 

 

Loading...