Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-01-20 12:23:42
Lượt xem: 3,081
26
Mẫu thân ta hiện giờ dốc toàn tâm toàn lực muốn rèn giũa ta trở thành một danh môn khuê tú, từng cử chỉ hành động đều phải giống như dáng vẻ của một đại gia khuê tú.
Việc ta muốn tìm Chu Gia Dung chơi, hoàn toàn bị cấm đoán, bởi vì ta sắp tròn mười hai tuổi. Thêm hai năm nữa, sẽ phải bắt đầu gặp mặt người mai mối, nên mẫu thân muốn danh tiếng của ta còn sạch sẽ hơn cả miếng đậu phụ mới làm ra.
Ngoài việc đọc sách mỗi ngày, ta còn phải học thêu thùa, quản gia, xem sổ sách, và cai quản người hầu.
Khó khăn lắm mới được sang Chu gia, nhân lúc mẫu thân không để ý, ta lập tức hỏi: “Chu Gia Dung, sao ngươi không đến tìm ta chơi? Dạo này ngươi sống thế nào? Ta ở nhà chán muốn chết! Ngươi đi rồi, Nguyên Bảo cũng đi, ca ca và tẩu tẩu ta cũng đến huyện Đại Hà rồi, trong nhà thật lạnh lẽo. Mẫu thân ta thì ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào ta, ta cảm thấy mình sắp bị nhốt kín rồi!”
Chu Gia Dung kéo tay ta vào phòng hắn, đưa cho ta một con ngựa nhỏ đan bằng tay, nói: “Ca ca ta quản ta cũng rất nghiêm, mỗi ngày bài vở chất đống, chẳng có chút thời gian nào để chơi. Nhưng huynh ấy bảo, đợi ta đầy mười bốn tuổi, nếu vẫn không thích đọc sách, thì muốn làm gì cũng được. Đi nào, sau viện có một cây ngô đồng, ta dẫn tỷ đi trèo cây!”
“Được!”
27
Chúng ta thoăn thoắt trèo lên cây, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn bao quát toàn bộ trong phủ, thậm chí còn thấy được ở sân trước, Chu Thường Sơn đang nâng chén kính rượu, nói lời cảm tạ mọi người.
Sắc mặt y hơi ửng đỏ, vẻ mặt cũng ôn hòa hơn nhiều, trông như cây ngọc trước gió, phong thái đĩnh đạc, khó trách lại trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Chúng ta ngồi trên nhánh cây, đung đưa đôi chân, nhìn ra xa nơi đám đông tấp nập và những con phố rộn ràng, nơi đâu cũng có người bán đồ ăn, đồ chơi, thật náo nhiệt.
Gió nhẹ thổi qua, khiến ta cảm thấy cả người khoan khoái, nhưng trong lòng lại thoáng chút buồn bã.
Ta hỏi Chu Gia Dung: “Ngươi nói xem, trưởng thành là gì?”
Y đáp: “Trưởng thành chính là làm những điều mình muốn làm.”
Ta nghiêng đầu nhìn y, nói: “Trưởng thành là chia ly. Ngươi xem, chúng ta trưởng thành rồi, tỷ tỷ của ngươi và ca ca của ta cũng rời đi. Ngươi với ta cũng chẳng còn được ở bên nhau. Ngày trước, chúng ta còn cùng nhau ăn cơm, ăn xong lại chơi, có khi chơi đến trời tối đen, mệt nhoài rồi mới về viện mình để tắm rửa.”
Chu Gia Dung cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: “Tỷ tỷ, tỷ đừng buồn. Đợi thêm mấy năm nữa, tỷ có thể lấy chồng, ta sẽ cưới tỷ, như vậy chúng ta lại có thể chơi cùng nhau.”
Đôi mắt ta sáng lên lấp lánh: “Thật không? Vậy ngươi cũng sẽ cùng ở nhà ta?”
Hắn cau mày nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Ta sợ đại ca ta sẽ không đồng ý...”
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nói thêm: “Không sao, đại ca ta nói chỉ cần ta trưởng thành, thì có thể tự mình quyết định.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chúng ta chắp tay thề ước.
28
Chu Gia Dung lén lấy một vò rượu ra, chúng ta đều tò mò hương vị của rượu, bèn thay phiên nhau mỗi người một ngụm mà uống.
Rượu ban đầu có chút tanh cay, nhưng sau đó lại thơm ngát, dư vị vấn vít không rời. Đây là loại rượu ngon mà phụ thân ta cất giữ, trước đây chúng ta từng lén lấy uống trộm rồi.
Uống đến khi hơi choáng váng, phía dưới truyền lên tiếng kinh hô của người lớn, ta bèn hỏi Chu Gia Dung: “Phía dưới nhiều người gọi chúng ta kìa.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chu Gia Dung ngây ngốc nói: “Tỷ uống say rồi, chúng ta ở trên cây, họ không nhìn thấy được đâu. Suỵt!”
Ta cũng ngây ngô cười, rồi cũng làm động tác suỵt một tiếng.
Ta thấy buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mộng.
Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, bị mắng một trận tơi bời, mới biết rằng không chỉ trèo cây và uống trộm rượu, mà điều nghiêm trọng hơn là suýt chút nữa thì ngã xuống từ trên cây...
Mẫu thân ta giận dữ nói: “Vốn là một bữa tiệc yên vui, bị các con làm náo loạn, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện lớn. Con không thấy Thường Sơn ca ca của con lúc nhìn thấy con sắp rơi xuống, mặt mũi tái nhợt thế nào à? Hỷ sự nhà người ta mà các con lại gây ra phiền toái lớn như vậy!”
Từ đó trở đi, mẫu thân ta cấm nghiêm không cho ta chơi cùng Chu Gia Dung nữa.
Bà cho rằng ta và Chu Gia Dung không chỉ khác biệt nam nữ, mà mỗi lần chơi cùng y, y đều dạy hư ta.
Ta không phục, liền nói: “Y chơi vui mà.”
Mẫu thân trừng mắt lườm ta một cái, đáp: “Chỉ biết chơi!”
29
Đến dịp năm mới, nhà ta mời Chu Thường Sơn cùng mọi người đến ăn bữa cơm đoàn viên.
Ca ca ta và Đậu Phụ cô nương cùng đứa con nhỏ không thể trở về, bởi huyện lệnh phải ở lại huyện nha đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ.
Đậu Phụ cô nương lại đang mang thai, mẫu thân ta hận không thể mỗi ngày một lá thư gửi đi, dặn nàng chú ý dưỡng thai. Bà lại lo ở nơi nhỏ bé ấy không có bà mụ đáng tin, trong lòng không ngừng lo lắng.