ĐÚNG DỊP HOA NỞ TRĂNG ĐANG TRÒN - 3
Cập nhật lúc: 2025-01-19 06:55:01
Lượt xem: 2,896
Tống Thời Thanh đắc ý, chọc chọc ngón tay vào trán ta. “Đồ đệ ngoan, luyện tập cho tốt vào. Vi sư ta đây sẽ không hại muội đâu.”
“Tống Thời Thanh!” Ta không ráng thăng bằng nổi nữa, ngã ngửa ra sau, huynh ấy lập tức vươn tay đỡ lấy ta.
“Sư phụ.” Ta cố ý nằm lì trên tay huynh ấy, lười biếng nói: “Cho ta nghỉ một lát được không? Một canh giờ thôi, chỉ một canh giờ thôi mà.”
Mặt Tống Thời Thanh hơi ửng lên, lườm ta một cái. “Làm nũng cũng vô ích. Vi sư không ưng kiểu này đâu.”
Ta đang định đáp lời thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên. “Tỷ tỷ, Tống biểu ca, hai người… đang làm gì thế?”
Ta rời khỏi vòng tay Tống Thời Thanh, quay đầu lại nhìn. Từ Dung và Tiêu Chí không biết đã đứng sau lưng chúng ta từ bao giờ.
“Tỷ luyện võ ạ?” Từ Dung ngây thơ nhìn chúng ta, cảm thán: “Hai người tình cảm ghê, thân thiết y như hồi nhỏ.”
Tiêu Chí không nói gì nhưng sắc mặt khó coi vô cùng, âm u như sắp giông tố.
4
Tống Thời Thanh nhìn thấy Tiêu Chí, nhướng mày, ghé vào tai ta hỏi: “Có muốn ta giúp muội đánh hắn một trận cho hả giận không?”
Ta lườm huynh ấy một cái. “Huynh đừng có gây chuyện. Nếu làm loạn lên thì người mất mặt chính là ta đó.”
Thiên hạ sẽ tưởng ta đi tranh giành tình cảm mất.
Tống Thời Thanh nhếch mép, liếc nhìn Tiêu Chí với vẻ khinh thường ra mặt.
“Tỷ tỷ.”
Từ Dung gọi ta, lúc này ta mới nhớ Tiêu Chí và Từ Dung vẫn còn đang ở đây, bèn hỏi:
“Tìm ta có việc gì?”
Từ Dung nhìn thoáng qua sắc mặt càng lúc càng khó coi của Tiêu Chí, lúng túng nói:
“Muội và thế tử đến thăm tỷ, sợ tỷ chưa hồi phục tốt. Nhưng xem ra có vẻ là bọn muội lo thừa rồi, tỷ trông còn hăng hái hơn cả trước đây.”
“Cảm ơn đã quan tâm, ta đúng là khá hơn trước nhiều.” Ta xua tay, kéo Tống Thời Thanh toan rời đi.
“Khoan đã.”
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Bất ngờ, Tiêu Chí im lặng nãy giờ chợt lên tiếng. Hắn cau mày nhìn Tống Thời Thanh, nói:
“Nền tảng sức khỏe của nàng ấy vốn yếu, tĩnh dưỡng là cách tốt nhất. Bắt nàng ấy luyện những thứ này chỉ khiến cơ thể phải chịu thêm gánh nặng, bệnh tình chỉ càng nghiêm trọng hơn.”
Hắn nói xong, cả Tống Thời Thanh lẫn Từ Dung đều kinh ngạc nhìn sang.
Ta cúi đầu che giấu biểu cảm trên mặt, trong lòng lạnh lùng cười. Tiêu Chí đây là đang thấy áy náy sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Thực ra với việc đời này hắn chọn Từ Dung thay vì chọn ta, ta không hề oán trách gì hắn. Hắn có quyền lựa chọn của riêng mình. Tuy nhiên hắn lạnh lùng trơ mắt nhìn ta đi vào chỗ c.h.ế.t khiến lòng ta giá buốt.
“Tiêu thế tử rảnh thật đó.” Tống Thời Thanh bật cười mỉa mai.
“Thứ nhất, ta sẽ không hại muội ấy. Thứ hai, ngươi lấy tư cách gì mà lo chuyện bao đồng nhà ta? Nhà có biển đâu mà quản rộng thế?”
Tống Thời Thanh xưa nay ăn nói chẳng nể nang ai, câu nói này khiến sắc mặt Tiêu Chí càng khó coi hơn.
Tiêu Chí quay sang ta:
“Kiều Kiều, lời ta nàng có thể không nghe nhưng cũng nên nghe lời thầy thuốc chứ. Nàng không thể tự hủy hoại mình như thế được.”
Ta nhìn hắn, lạnh nhạt đáp: “Ta không tự làm hại bản thân, thầy thuốc cũng nói ta rèn luyện sức khỏe rất tốt.”
Tiêu Chí khựng lại, kinh ngạc nhìn ta như không tin nổi ta có thể dửng dưng với hắn đến vậy.
Nhìn hắn thế này, ta chỉ thấy nực cười.
Không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, ta lập tức kéo Tống Thời Thanh rời đi.
Phía sau, giọng Từ Dung nghẹn ngào vang lên:
“Chí ca ca hiểu rõ bệnh tình của tỷ tỷ hơn cả muội, làm muội cảm thấy bản thân thật thất bại.”
“Không liên quan đến muội. Sao muội lại tự trách mình chứ?” Tiêu Chí an ủi Từ Dung, nói:
“Đừng lo đến sống c.h.ế.t của nàng ta nữa. Đã là người trưởng thành rồi, hậu quả gì cũng phải tự chịu thôi.”
Tiêu Chí xoa đầu Từ Dung: “Chẳng phải muội muốn dẫn ta đi ngắm hoa mai sao? Đi thôi.”
Ta đảo mắt ngán ngẩm. Kiếp trước sao ta lại không nhận ra Từ Dung giỏi trò nói bóng nói gió thế này nhỉ? Còn Tiêu Chí, con người hắn sao lại nhẹ dạ cả tin, nông cạn vô vị như vậy?
Hồi trước, ta và hắn dù có tình trong như đã nhưng mặt ngoài vẫn còn e lấm. Hắn luôn ra vẻ là một đấng quân tử mẫu mực, lúc nào cũng đặt lễ nghĩa phép tắc lên đầu. Đừng nói đến việc ôm con gái nhà người ta trước mặt bàn dân thiên hạ như hắn ôm Từ Dung hôm ta rơi xuống nước, kể cả khi gặp gỡ riêng tư, hắn cũng chưa từng tùy tiện đụng chạm đến ta.
Hắn với Từ Dung, chắc là tình yêu đích thực.
Yêu đến mức bất chấp ràng buộc của lễ nghĩa phép tắc đương thời.
Ta bỗng nhớ đến thời điểm này ở kiếp trước, Tống Thời Thanh cũng từng đến thăm ta một lần. Khi đó, huynh ấy bảo ta nên đứng dậy đi lại nhiều hơn, nói rằng nằm mãi thì khỏe mạnh mấy cũng ốm cả người.
Ta yếu đuối, thấy vận động quá cực nhọc nên không chịu. Tiêu Chí cũng phản đối, khuyên ta nghe lời thầy thuốc mà tĩnh dưỡng. Thế là ta cứ nằm dài không chút bận tâm.
Vì chuyện này, Tống Thời Thanh xắn tay áo đánh nhau với Tiêu Chí. Ấy vậy mà ta lại bênh vực Tiêu Chí, mắng huynh ấy một trận. Huynh ấy tức giận chê ta vừa ngu vừa lười rồi mặc kệ ta luôn.
Kể từ đó đến khi lìa đời, ta cũng không gặp lại Tống Thời Thanh.
Nhưng có đoạn thời gian ta hay tin về huynh ấy từ miệng của ca ca ta...