ĐÚNG DỊP HOA NỞ TRĂNG ĐANG TRÒN - 2
Cập nhật lúc: 2025-01-19 06:54:41
Lượt xem: 3,085
Mẫu thân ta biết chuyện, cái thai bảy tháng không giữ được, sinh non.
Chờ đến khi mẫu thân ta hồi phục sức khỏe thì Thúy Quyên vốn đang bị giam trong hậu viện đã mang thai Từ Dung.
Mẫu thân ta vốn nhân hậu, không nỡ xuống tay nên giữ lại cả hai. Tuy nhiên từ đó, bà ấy không cho phép Thúy Quyên xuất hiện trước mặt mình, còn với Từ Dung thì lạnh nhạt, thờ ơ.
“Người đâu!” Nghĩ đến chuyện ta suýt chầu trời lần này, một cái tát căn bản không thể giải mối hận trong lòng, bà ấy quát vọng ra bên ngoài: “Bán đứa vô ơn này và kẻ sinh ra nó ngay lập tức!”
Phụ thân vẫn luôn canh cánh cảm giác áy náy về chuyện năm xưa nên không dám ngăn cản.
Ta biết, kiếp trước cuối cùng phụ thân vẫn mở miệng cầu xin cho hai người này. Mẫu thân ta tuy đồng ý, nhưng cũng vì chuyện này mà cãi nhau to với phụ thân. Phụ thân ta uống rượu tiêu sầu, say bí tỉ rồi lúc về phòng bị Thúy Quyên chặn đường, kéo vào phòng bà ta. Nếu mẫu thân ta không hay tin, không kịp thời dẫn người đến cắt ngang thì e rằng ta đã có thêm một đứa em trai.
Sau sự việc ấy, tình cảm giữa phụ thân và mẫu thân ta càng thêm rạn nứt.
“Mẫu thân.” Trong tiếng khóc của Từ Dung, ta kéo tay bà ấy lại, nhẹ giọng nói: “Muội ấy cũng không cố ý, xin người đừng trách tội nữa.”
Từ Dung ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đẫm lệ đầy vẻ sững sờ. Phụ thân thì lặng lẽ xoay lưng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Con ấy, thật là quá nhân từ. Chuyện đến nước này mà còn nói đỡ cho kẻ khác.” Mẫu thân ta bực tức.
Không phải ta nhân từ, mà là vì kiếp này Từ Dung đã có thế tử Bác Dương Hầu - Tiêu Chí chống lưng. Ta biết thừa muốn bán nó cũng không thể nào bán được đâu mà.
Nếu làm lớn chuyện thì chẳng những đẩy phụ thân ta thêm xa cách mà còn đắc tội với phủ Bác Dương Hầu.
Vả lại, muốn báo thù, bắt Từ Dung phải trả giá thì còn có rất nhiều cách khác.
3
Kiếp trước, ta cứ tin chắc rằng Từ Dung vô tội.
Dù Tiêu Chí khăng khăng là Từ Dung hại ta, ta vẫn luôn đứng ra nói đỡ cho nó.
Mãi đến khi Từ Dung vào hầu phủ làm tỳ nữ sau khi ta qua đời, trong một lần tình cờ, ta nhìn thấy nó cầm di vật của ta với vẻ mặt nham hiểm tàn độc. Lúc ấy, ta mới biết mình đã nhìn nhầm người.
Bản tính mưu mô, sự nhẫn nhịn và thủ đoạn của nó là thứ mà một tiểu thư đơn thuần lớn lên trong khuê phòng như ta không thể nào bì kịp.
Nó biết Tiêu Chí thích ta, cho nên dù nó dùng bất cứ thủ đoạn gì, Tiêu Chí cũng sẽ không để mắt đến mình.
Thế là, nó cố ý sắp đặt để ta rơi xuống nước.
Ta sinh non, từ nhỏ cơ thể vốn yếu ớt, trời rét căm căm thế này lại rơi vào hồ băng, có may mắn được cứu lên thì cũng khó lòng sống lâu.
Quả nhiên, mọi việc đều đúng như tính toán của nó. Nó xem ta như một công cụ, từng bước từng bước lên kế hoạch, cuối cùng đạt được mục đích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tâm tư của nó, ngay cả Tiêu Chí cũng không hề hay biết.
Kiếp này, ta không đồng ý để Từ Dung chăm sóc ta như kiếp trước. Vì vậy, nửa tháng ta dưỡng bệnh vừa qua, nó chỉ đến thăm một lần.
Cơ mà, nó không đến không phải vì đã chán đóng vai thứ muội hối lỗi, mà vì nó quá bận rộn hẹn hò chim chuột với Tiêu Chí.
---
Một tháng sau, khi ta đang tập tư thế đứng tấn thì v.ú nuôi đến báo tin, nói rằng tận mắt nhìn thấy Tiêu Chí và Từ Dung lén lút gặp gỡ.
“Ồ.” Ta đáp qua loa, cố gắng giữ thăng bằng.
Tống Thời Thanh đứng bên cạnh hừ một tiếng. “Đừng động đậy! Một tuần trà*, không được ăn bớt.”
(*đơn vị tính thời gian ngày trước, tính từ lúc pha đến lúc uống hết trà, ước chừng khoảng 15 phút)
Ta lườm hắn. “Huynh đủ rồi nha! Thật sự coi mình là sư phụ ta đấy à?”
Tống Thời Thanh là con nuôi của cữu cữu nhà ta, từ nhỏ sống ở Tây Bắc. Ta thường về Tây Bắc chơi nên quan hệ của chúng ta rất tốt, thân như huynh muội trong nhà.
Năm mười lăm tuổi, huynh ấy theo cữu cữu ta tòng quân. Lần này được nghỉ phép ba tháng, huynh ấy cố ý đến kinh thành một chuyến thăm ta, bị ta trưng dụng kéo đi dạy võ công để rèn luyện sức khỏe.
Thế là huynh ấy bắt đầu lên mặt, ngày nào cũng chỉ tay năm ngón, không cho ta nhàn rỗi chút nào.
“Đại tiểu thư, rõ ràng Tiêu thế tử trước giờ đều rất thân thiết với ngài…” Vú nuôi tức tối nói.
Bà ấy không hiểu, rõ ràng trước giờ Tiêu Chí luôn quan tâm mình ta, tại sao đột nhiên lại thân thiết với Từ Dung rồi?
“Thế tử Tiêu Chí muốn thích ai thì thích thôi. Vú nuôi, nếu có thời gian lo chuyện này, chẳng bằng nghĩ xem tối nay ăn gì đi. Ta đói lắm rồi.”
Vú nuôi giận ta bình chân như vại, còn Tống Thời Thanh thì cười nói. “Vú nuôi đừng nghe lời con bé. Để muội ấy nhịn đói một bữa cho nhớ đời.”
Vú nuôi bật cười, vui vẻ bỏ đi.
“Vậy nên dạo này muội buồn bã là vì Tiêu Chí thay lòng đổi dạ?” Tống Thời Thanh hỏi ta.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
“Ta buồn bã chỗ nào?”
“Chẳng phải lúc nào mặt mày cũng nhăn nhó đây sao?”
“Thôi đi! Ta nhăn nhó là vì có ai đó cậy quyền làm sư phụ, chứ buồn bã nỗi gì!”