ĐÚNG DỊP HOA NỞ TRĂNG ĐANG TRÒN - 11
Cập nhật lúc: 2025-01-19 06:58:13
Lượt xem: 1,997
Ngày trở về kinh, bốn người chúng ta cùng vào triều diện kiến thánh thượng. Hoàng thượng nhìn thấy Tống Thời Thanh, nụ cười trên mặt càng tươi, đích thân nâng huynh ấy dậy:
“Tống ái khanh tuổi trẻ tài cao, bình tĩnh năng nổ, thật là phúc của trẫm và Đại Chu!”
Tống Thời Thanh ôm quyền đáp: “Có thể vì thánh thượng phân ưu, làm việc vì bách tính chính là phúc khí của thần.”
Thánh thượng cười lớn rồi quay sang đỡ ca ca ta dậy, sau đó hướng về phụ thân ta, nói:
“Từ các lão, khanh phi phàm, con trai giỏi giang, cháu trai cũng là kỳ tài. Giang sơn của trẫm nhân tài lớp lớp, nhà họ Từ khanh hậu duệ tầng tầng!”
Phụ thân vừa cười vừa khiêm tốn thưa vâng.
Thánh thượng ban thưởng cho bốn người chúng ta. Ca ca và Tống Thời Thanh đều được thăng chức. Ta và Nam Bình không thể làm quan nên mỗi người được ban cho rất nhiều vàng bạc châu báu.
“Thiết yến! Hôm nay trẫm muốn cùng các ái khanh tận hứng!” Thánh thượng nói.
Chúng ta theo thánh thượng đi đến Thiên Điện. Thánh thượng mời không ít trọng thần tham dự, Thụy Vương và Thụy Vương Phi cũng lần lượt có mặt. Nam Bình dẫn ta đến bái kiến họ.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Thụy Vương. Lúc nhìn rõ diện mạo của ông ta, ta không khỏi ngẩn người.
Thụy Vương rất gầy, dù đã có tuổi nhưng vẫn tuấn tú, nhã nhặn lắm. Không hiểu vì sao, khi nhìn ông, ta lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
“Ta rất giống phụ vương của ta.” Nam Bình nhận ra nghi vấn trong lòng ta.
“Ừ, quả thật rất giống.” Ta đáp.
Chợt, ta sực nghĩ đến một việc, lập tức quay đầu nhìn Tống Thời Thanh.
Huynh ấy vốn đang ngồi quay mặt về phía này, không biết từ lúc nào đã đổi hướng, quay lưng về phía chúng ta. Giờ đây, ta không thể nhìn rõ biểu cảm gương mặt huynh ấy.
Nhưng trong lòng ta, cảm giác kỳ lạ dần lan rộng. Tống Thời Thanh... huynh ấy và Thụy Vương cũng rất giống nhau.
13
Rượu được dâng lên, thánh thượng bắt đầu nói nhiều hơn, kéo những thần tử mà mình vừa ý giới thiệu từng người.
Tống Thời Thanh dường như không hứng thú lắm nhưng cũng không dám từ chối thiện ý của thánh thượng, chỉ đành đi theo.
Ta vốn đang cúi đầu uống trà, bỗng nghe từ bàn bên cạnh có người làm vỡ chén. Ngẩng đầu nhìn, ta thấy trong tay Thụy Vương chỉ còn lại đế chén, còn chén trà đã vỡ tan dưới chân ông ta.
Nước trà làm ướt vạt áo của Thụy Vương, nhưng ông ta dường như chẳng hề hay biết, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào Tống Thời Thanh.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Thụy Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Xảy ra chuyện gì?" Thánh thượng hỏi Thụy Vương.
Thụy Vương như sực tỉnh lại, thu hồi ánh mắt đứng lên hành lễ tạ tội: "Thần lỡ tay đánh rơi chén, xin thánh thượng giáng tội."
Thánh thượng đang cao hứng sao nỡ trách phạt, chỉ cười nói: "Không có chén trà cũng là ý trời, hôm nay ngươi uống thêm vài chén rượu thay trà đi."
Thụy Vương thưa vâng.
Ta lặng lẽ nhìn về phía đó, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán không thể tưởng tượng được.
Yến tiệc tàn, khi chúng ta rời đi thì không thấy Tống Thời Thanh đâu nữa. Ta vốn nghĩ huynh ấy sẽ về muộn một chút nhưng đợi mãi, đến ngày hôm sau cũng không thấy huynh ấy quay lại.
Ca ca ta sai người đi tìm.
"Liệu thằng bé có về thẳng Tây Bắc luôn không?" Mẫu thân ta hỏi.
"Con sẽ viết thư hỏi cữu cữu, xác nhận huynh ấy đã trở về hay chưa." Ca ca lập tức cầm bút viết thư gửi cho cữu cữu.
Ta ngồi đó mà lòng không yên, lột vỏ một quả quýt. Vú nuôi bước vào, bẩm báo với mẫu thân: "Phu nhân, dì Diêu lại ra ngoài rồi."
Đầu tháng Chín, Từ Dung đã gả vào phủ Bá Dương Hầu. Lần này trở về ta không gặp nó, cũng không hỏi thăm nó sống thế nào. Nay nghe v.ú nuôi nhắc đến dì Diêu, giọng điệu nửa úp nửa mở, ta không nhịn được mà hỏi:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Dì Diêu ra ngoài làm gì?"
"Ả lén đi đến căn nhà được Từ Dung mang theo làm của hồi môn, hai mẹ con lén lút gặp nhau thôi, không cần để ý." Mẫu thân ta vừa uống trà vừa nói: "Ta đã nói với phụ thân con rồi, nếu ả còn gây chuyện một lần nữa thì ta sẽ bán thẳng, không quan tâm ả là thiếp của ai, cũng không cần biết ả là mẹ ai."
Mẫu thân ta vừa nói xong, Trường Phong đột nhiên lảo đảo chạy vào, bị người hầu đỡ dậy. Hắn hoảng hốt báo:
"Không… không xong rồi! Đại ca của chúng ta… huynh ấy hành thích Thụy Vương, bị… bị nhốt vào ngục rồi!"
Tất cả mọi người đều sững sờ đến c.h.ế.t lặng.
14
Tống Thời Thanh không bị giam ở Đại Lý Tự, mà bị áp giải tới Tông Nhân Phủ.
Ca ca ta cảm thấy rất khó hiểu: "Tại sao lại giam ở Tông Nhân Phủ?"
Người bị giam ở Tông Nhân Phủ đều là hoàng thân quốc thích, dân thường hoặc quan viên không có tư cách vào đó.
"Đi thăm trước đã rồi hãy nói." Ta đáp.
Khi chúng ta gặp được Tống Thời Thanh, huynh ấy vẫn mặc chiếc trường bào màu xanh đậm hôm qua. Cổ và ống tay dính máu. Huynh ấy dựa vào ghế ngẩn ngơ nhìn trần nhà, sắc mặt hơi tiều tụy như thể cả đêm không ngủ.