Đứa Con Ngỗ Nghịch Trong Bữa Cơm Tất Niên - 3
Cập nhật lúc: 2025-02-20 07:15:18
Lượt xem: 5,698
03
Cả nhà nghe tiếng động liền vội vã chạy đến xem.
Thì ra là Nhược Nhược, cô bé muốn giúp mang bát cơm tám bảo nhưng lại không để ý vành bát vừa bắc ra còn nóng.
Tay trượt một cái, bát rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh.
Nhược Nhược đứng sững tại chỗ, vẻ mặt hoảng sợ và bất lực.
“Ôi trời, sao lại thế này? Có bị thương ở đâu không đấy? Nhược Nhược?”
Mẹ tôi hốt hoảng, vội buông việc đang làm để chạy lại xem.
Nhưng chị dâu tôi thì chỉ khoanh tay trước ngực, đứng đối diện với con gái, ánh mắt lạnh lùng.
“Ngày vui như thế này mà con dám làm vỡ bát trước mặt bao nhiêu người lớn thế hả?
“Giang Nhược Nam, con sao mà ngốc thế? Có mỗi việc đơn giản như vậy mà cũng làm hỏng?
“Làm sai rồi còn đứng đó như tượng à?”
Nhược Nhược sợ đến mức tay bắt đầu run rẩy, nắm chặt lấy vạt áo.
Cúi gằm đầu, giọng lí nhí:
“Ông bà nội, chú thím, cô út, ba mẹ... con xin lỗi, con đã làm sai rồi.”
Tôi và mẹ nhìn nhau, trong ánh mắt của cả hai đều tràn ngập sự khó hiểu.
Nhưng chị dâu lại tỏ ra rất hài lòng, nhẹ nhàng gật đầu rồi lạnh giọng hỏi tiếp:
“Làm sai rồi thì phải làm sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Nhược đỏ bừng lên, nước mắt lưng tròng, sắp tràn ra bất cứ lúc nào:
“Mẹ ơi... con không cố ý mà...”
Giọng chị dâu lập tức trở nên gay gắt hơn:
“Mẹ không muốn nghe lý do!
“Mẹ hỏi con, làm sai rồi thì phải làm sao?”
Nhược Nhược sắp òa khóc nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, giọng run run:
“Con... con sẽ viết bản kiểm điểm...”
“Thế còn mảnh vỡ ai dọn?”
“Con... con dọn ạ...”
Cuối cùng, ông nội không nhịn được nữa, lên tiếng:
“Thôi thôi, quát tháo con bé to tiếng thế làm gì?
“Tôi già rồi cũng chẳng quan tâm mấy chuyện xui xẻo này đâu.
“Nhược Nhược, con tránh xa mấy mảnh vỡ ra, kẻo bị thương đấy.
“Này, Tiểu Cảnh, dọn dẹp đống mảnh bát đi, nhớ cẩn thận đấy nhé!”
Chị dâu tôi vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục lớn tiếng:
“Ba à, ba không thể nuông chiều bọn trẻ như thế được! Con đang dạy dỗ con bé đấy!
“Giờ chút khổ cực, vài câu mắng cũng không chịu được, sau này bước chân ra xã hội thì làm sao sống nổi?
“Hồi nhỏ con mà làm sai, đừng nói là làm vỡ bát, chỉ cần nấu cháo bị khê thôi là ba con đã đánh cho một trận rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Con đã đánh nó đâu cơ chứ!”
Nói xong, chị ta kéo mạnh Nhược Nhược lại gần:
“Nhược Nam, con tự nói xem, mẹ đã bao giờ đánh con chưa?”
Cô bé sợ hãi run bần bật.
Chị dâu lập tức quát lên:
“Nói đi chứ! Mẹ đánh con chưa?
“Con bé này, sao còn bé tí đã học cái thói nói dối thế hả?”
Tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, liền lên tiếng:
“Khoan đã, chị dâu à, hồi nhỏ chị bị đánh mà thấy không đúng, thế bây giờ lớn lên, có con rồi, chị lại nghĩ đánh con là đúng sao?
“Những đau khổ do quan niệm giáo dục sai lầm của thế hệ trước để lại, chị nhất định phải lặp lại y nguyên với con gái mình à?
“Ngoài việc khiến con bé sợ hãi, dè dặt trước mặt mẹ nó thì còn ý nghĩa gì khác?
“Ai bảo là nhất định phải chịu khổ mới nên người?
“Xã hội phát triển để làm gì?
“Mọi người đều vất vả làm việc chẳng phải cũng để mong được sống sung sướng hơn à?”
Chị dâu tôi lập tức kéo cả anh họ tôi vào cuộc:
“Được thôi, được thôi! Giang Cảnh Thắng, em gái anh đúng là giỏi ăn nói đấy!
“Tôi không dạy nổi con nữa, anh để em gái anh dạy luôn đi!
“Cả nhà mấy người cùng nhau bắt nạt tôi, người ngoài như tôi còn biết sống sao đây? Tôi đi!”
Dứt lời, chị ta xoay người bước đi, đôi giày cao gót phát ra tiếng “cộp cộp cộp”vang vọng khắp phòng khách.
Cả nhà lập tức loạn hết lên.
Nhất Phiến Băng Tâm
Người thì giục tôi mau chóng xin lỗi chị dâu.
Người thì lên tiếng bênh vực tôi.
Có người vội chạy theo dỗ chị dâu.
Người thì lôi anh họ tôi ra bắt anh ấy giải quyết.
Trong lúc hỗn loạn nhất, thằng cháu trai lại hét lên “Oa”một tiếng rồi khóc òa:
“Cô út là người xấu!
“Cô út tranh giành ba với mẹ!
“Cô út là hồ ly tinh!”
04
Câu nói của thằng cháu trai vừa dứt, cả nhà lập tức rơi vào im lặng.
Không phải kiểu im lặng bình thường, mà là im lặng đến c.h.ế.t lặng.
Ngay cả tôi cũng đứng sững, không tin nổi vào tai mình.
Nói thật, tôi luôn biết thằng bé là bảo bối trong mắt cả nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều thành một cậu chủ nhỏ chẳng sợ trời, chẳng sợ đất.
Nhưng nó mới chỉ năm tuổi thôi mà, tại sao lại biết đến mấy từ như “hồ ly tinh”cơ chứ?
Còn chuyện tôi tranh giành anh họ với chị dâu là sao? Cái kết luận đó từ đâu mà ra?
Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập trong chốc lát.