Đoàn Sủng Thiên Kim Giả - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-21 10:00:51
Lượt xem: 122
Không khí im lặng trong giây lát.
Tôi hơi ngạc nhiên: "Mối quan hệ của hai người thân thiết như vậy mà Cố Tâm cô lại không chịu viết một bức thư xin lỗi à? Nhưng mà, Tiền Noãn Noãn luôn giúp cô giải quyết rắc rối mà."
"Tâm Tâm…" Giọng nói của Tiền Noãn Noãn nghẹn ngào.
Dù sao thì trước đây chúng tôi cũng chơi với nhau khá lâu, tôi biết rõ điểm yếu sợ độ cao của cô ta.
Nghe Tiền Noãn Noãn gọi tên mình, Cố Tâm tái nhợt, môi run rẩy, giống như bị sỉ nhục tột cùng.
Tôi thách thức Cố Tâm nhướn mày: "Viết không?"
Hôm nay, tôi nhất định phải khiến cô ta trả giá.
Dường như đã quyết tâm, cuối cùng cô ta cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cuối hành lang, nước mắt tuôn trào: "Anh…"
Anh?
Tim tôi chợt thắt lại, không tự chủ được mà nhìn về phía cuối hành lang, nơi một người đàn ông mặc vest đang đứng.
Phó Luật mím môi, nhìn Cố Tâm đang núp trong lòng anh ấy, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều.
9
Tiền Noãn Noãn thoát khỏi tay tôi, cùng quay đầu nhìn về phía đó, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Tâm Tâm, anh trai của cậu lại là Phó Luật à?"
Những cô bạn khác cũng xì xào bàn tán: "Trời ơi, Phó Luật ngoài đời đẹp trai y như trong ảnh luôn!"
"Noãn Noãn, không phải là anh ấy sắp kiện nhà cậu sao?"
Tôi không hiểu tại sao họ lại phản ứng như vậy, cúi đầu xuống, cuộn các ngón tay lại, đột nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng.
Thế là xong rồi, hình tượng ngoan ngoãn đáng yêu mà tôi cố gắng xây dựng bấy lâu nay tan tành mây khói. Trước đây đã có Phó Tự ghét tôi rồi, giờ lại thêm cả Phó Luật nữa, cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Cố Tâm vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Phó Luật, nức nở nhỏ giọng, không quên giải thích: "Anh... đừng hiểu lầm, Vi Vi không bắt nạt em, chỉ là... em nhớ anh quá thôi..."
Tôi: "..."
Đây gọi là tự mình vạch áo cho người xem lưng.
Phó Luật cúi đầu nhìn Cố Tâm, rút tay ra, vẻ mặt không chút biểu cảm: "Tôi là anh trai của Vi Vi."
Cố Tâm sững sờ, quên cả việc khóc, đứng ngây ra đó.
Một lúc lâu sau, cô ấy ấp úng hỏi: "Anh... anh vẫn còn giận em à?"
Phó Luật không trả lời cô ta, bước về phía tôi.
Anh ấy cao quá, tôi chỉ đến vai anh ấy, tôi l.i.ế.m môi, không tự nhiên mà tránh mắt.
"Em có bị làm sao không?" Một giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu.
Tôi hơi ngẩn ngơ, nhớ lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, không ngờ câu hỏi đầu tiên của Phó Luật lại là câu này.
"Anh, làm sao Cố Tâm có thể bắt nạt Phó Vi được?" Phó Tự đi từ hành lang đến, đưa khăn giấy cho Cố Tâm, vẻ mặt không hài lòng nhìn tôi: "Vừa rồi chúng ta đều thấy rõ, Phó Vi hung dữ lắm."
Phó Luật liếc nhìn Phó Tự, ánh mắt lạnh lùng, Phó Tự lập tức im bặt.
Ánh mắt tôi dừng lại trên Cố Tâm đang kéo tay áo của Phó Tự, tôi cảm thấy không vui, Phó Tự thật sự rất ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi nhẹ nhàng chạm vào tay áo của Phó Luật, chớp mắt long lanh: "Chỉ là điện thoại của em bị họ làm rơi thôi."
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên đỉnh đầu tôi: "Không sao là được rồi."
"Làm sao để chắc chắn là không bị thương?" Một tiếng cười nhạo vang lên từ cầu thang, tiếp theo là tiếng giày cao gót lanh lảnh.
Triệu Mạt vuốt lại mái tóc xoăn xõa trên vai, cô ấy liếc nhìn Tiền Noãn Noãn, cười khẩy: "Bình thường các người thân thiết với nhau thì thôi, dám bắt nạt người của tôi lúc tôi vắng mặt à?"
Người của cô ấy? Đây là lời thoại bá đạo gì vậy? Tôi không nhịn được mà nói: "Chúng ta chỉ là bạn cùng phòng ăn..."
Triệu Mạt trừng mắt nhìn tôi rồi quay sang Phó Luật: "Kiểm tra camera, xử lý vụ này?"
Phó Luật gật đầu: "Tôi cũng đang định làm vậy."
Chỉ hai câu nói, kế hoạch tiếp theo đã được sắp xếp rõ ràng, Phó Luật đi sang một bên gọi điện thoại.
Còn Tiền Noãn Noãn cùng đám người kia hoàn toàn như những con dê chờ bị xẻ thịt, không dám nhúc nhích. Dù sao thì mọi hành động của họ đều liên quan đến gia tộc, chính là câu nói "chạy được sư thầy không chạy được chùa".
Ánh mắt tôi lại đổ dồn về phía kia, Phó Tự vẫn đang an ủi Cố Tâm.
"Phó Vi, cậu giấu giếm khá kỹ đấy." Triệu Mạt dựa vào lan can cạnh tôi, bất ngờ nói.
"Giấu gì?"
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Ha, Phó Tự là anh ba của cậu thì thôi, trước kia cậu còn lừa tôi nói anh cả của cậu là luật sư."
"Anh cả của tôi không phải là luật sư à?"
Triệu Mạt không nhịn được mà trừng mắt nhìn tôi: "Anh ấy là Phó Luật, một ông trùm trong giới luật pháp ở Bắc Kinh, không có vụ án nào mà anh ấy không giải quyết được, ngay cả thị trưởng thành phố cũng phải kính nể anh ấy ba phần."
Ông trùm giới luật pháp? Tôi hơi ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía Phó Luật. Anh ấy vừa cúp điện thoại, bước về phía tôi, dáng người cao lớn hoàn hảo. Đây là anh cả của tôi?
"Đi thôi." Phó Luật nhìn đồng hồ: "Đi xử lý chuyện này."
10
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng.
Sau khi đoạn phim ghi lại cảnh xảy ra trên hành lang được chiếu trên màn hình lớn, không khí trở nên căng thẳng.
Hiệu trưởng khẽ ho, đẩy tách trà vừa pha xong về phía Phó Luật: "Trẻ con nghịch ngợm thôi mà, xin lỗi một tiếng là xong chuyện."
Tổng giám đốc Tiền ngồi bên cạnh, cười gượng: "Đúng vậy, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến mối quan hệ..."
"Trẻ con?" Phó Luật gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn bằng gỗ đàn hương, liếc nhìn sang, cười khẩy: "Tôi nhớ là đã đến tuổi chịu trách nhiệm hình sự rồi đấy."
"Không đâu không đâu..."
Triệu Mạt khẽ cười nhạo, vuốt lại mái tóc xoăn xõa trên vai: "Nhiều người bắt nạt một người như vậy, gọi là bạo lực học đường có đúng không?"
Phó Luật nhấp một ngụm trà: "Đúng."
"Cố ý phá hoại tài sản của người khác, có thể bị giam giữ không?"
"Có thể."
Chỉ vài câu hỏi đáp ngắn gọn, mọi chuyện đã được kết luận.
"Không phải tôi... không phải tôi..." Trên mặt Tiền Noãn Noãn hiện rõ vẻ hoảng loạn.