Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Diệp Hàm Chi - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-02-09 14:59:25
Lượt xem: 3,027

Phụ thân gửi thư bằng bồ câu đưa tin, bảo ta trở về nhà ngay lập tức.

Khi ấy, ta đang ở Mạc Bắc, bàn bạc chuyện giao thương với các tiểu quốc lân cận.

Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, ta mở hộp tuyết liên mà Hồng Ngọc vừa mang tới, khẽ thở dài.

Đã đến lúc phải về Quảng Lăng một chuyến.

Không biết tình trạng của Tĩnh Chi thế nào rồi…

Ta lệnh cho người chuẩn bị hành lý, lập tức rời khỏi thành trong đêm. Nhưng không ngờ, vừa đi được năm dặm, đã bị Trần Yến Ôn chặn lại.

“Hàm Chi huynh, huynh lại nuốt lời rồi!”

Ta bước xuống xe ngựa, có chút bất đắc dĩ mà đáp:

“Yến Ôn, lần này thực sự là chuyện gấp trong nhà, ta buộc phải đi ngay!”

“Hay là thế này, lần sau—”

Hắn phất tay, cắt ngang lời ta:

“Thôi thôi, không phải chỉ một hai lần nữa! Trùng hợp là ta cũng phải về nhà một chuyến.”

“Hàm Chi huynh, lần sau gặp lại, huynh không được cố ý bỏ rơi ta nữa đâu đấy!”

Chưa kịp đợi ta trả lời, hắn đã chắp tay hành lễ, sau đó quay người rời đi:

“Hàm Chi huynh, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta đi trước một bước, hẹn gặp lại!”

Nói dứt lời, hắn lập tức xoay người lên ngựa, phóng thẳng về hướng kinh thành.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta khẽ nhíu mày.

Hai năm nay, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn vội vã rời đi như vậy.

“Hồng Ngọc, bảo người âm thầm để ý. Nếu Trần công tử gặp rắc rối, lập tức báo cho ta biết.”

Ngày ta hồi phủ, phụ thân đích thân ra cửa nghênh đón.

Sau khi bước xuống xe ngựa, ta vô thức đưa mắt nhìn ra phía sau ông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Phụ thân dường như hiểu được điều gì, vươn tay xoa nhẹ đầu ta, giọng trầm xuống:

“A đệ của con tình trạng không tốt lắm, mẫu thân con vẫn luôn ở bên nó.”

“Một lát nữa vào thăm nó đi.”

Ta gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Phụ thân, lần này đi ngang qua Mạc Bắc, con đã nhờ người tìm được tuyết liên ngàn năm. Nó có thể giúp ích cho bệnh tình của a đệ!”

Nhắc đến a đệ, bầu không khí trong nhà liền trở nên nặng nề hơn hẳn.

Khoảng thời gian còn lại trước lời tiên đoán của Duyên Khởi đại sư—chưa đầy ba năm.

Tuyết liên ngàn năm đã giúp kéo dài bệnh tình của a đệ.

Trên gương mặt mẫu thân rốt cuộc cũng lộ ra một tia vui mừng.

Dưới sự kiên quyết của phụ thân, các tông lão của Diệp gia cuối cùng cũng mở cửa từ đường, ta chính thức tiếp nhận lệnh bài gia chủ từ tay phụ thân, trở thành gia chủ đời thứ bảy của Diệp gia.

Suốt hai năm sau đó, ta không vội rời đi. Công việc ở Mạc Bắc đã giao lại cho Hồng Ngọc, còn ta thì ở lại Diệp gia, chuyên tâm quản lý gia nghiệp.

Các lão nhân trong tộc vẫn tỏ ý bất mãn, đề nghị chọn ra vài hậu bối ưu tú từ chi thứ đến học việc.

Ta cũng không phản đối, thoải mái giao tửu lâu trong thành cho đại đường tỷ am hiểu toán số, còn xưởng dệt giao cho tiểu đường muội của thúc thúc – người khéo ăn khéo nói.

Mặc dù vẫn có người không hài lòng, nhưng chí ít cũng coi như đã mở ra một tiền lệ.

Nhưng ngay sau đó, khi ta vừa đến tuổi cập kê, họ lại dồn ánh mắt sang hôn sự của ta.

Theo suy nghĩ của các lão nhân trong tộc, ta chẳng qua chỉ là tạm thời thay mặt trông coi gia nghiệp mà thôi.

Nữ tử rồi cũng phải lấy chồng. Một khi đã xuất giá, nàng tất nhiên sẽ lo nghĩ cho gia đình của phu quân mình, lui về hậu viện, vậy thì làm sao có thể tiếp tục quản lý việc làm ăn của Diệp gia?

Diệp gia, sớm muộn gì cũng cần một nam tử chân chính kế thừa!

Quan trọng nhất là, nếu không đoạt lại từ tay ta, đợi đến khi ta xuất giá, lẽ nào cả gia tài khổng lồ của Diệp gia lại rơi vào tay kẻ khác?

Nhưng tất cả những lời lẽ ấy, đều bị phụ thân âm thầm ngăn chặn.

Ngày a đệ tròn mười sáu tuổi càng lúc càng đến gần, tinh thần của mẫu thân cũng ngày càng căng thẳng.

Quả nhiên, năm đệ ấy mười lăm, bệnh tình chuyển biến xấu đi trông thấy, thường xuyên thổ huyết giữa đêm, thậm chí nhiều lần hôn mê bất tỉnh.

Bao nhiêu danh y đến rồi lại đi, đều bất lực lắc đầu.

Mẫu thân bất lực đến mức chỉ có thể ngày đêm quỳ gối trong từ đường, dập đầu cầu khấn.

Không rõ từ khi nào, mẫu thân đột nhiên rời khỏi từ đường, đề xuất tìm một cô nương có bát tự hợp mệnh để xung hỷ cho a đệ.

Nghe vậy, người phản đối đầu tiên chính là Tĩnh Chi.

A đệ yếu ớt tựa vào mép giường, giọng nói đầy vẻ cầu khẩn:

“Mẫu thân, bao năm nay khiến người hao tâm tổn sức, nhi tử đã bất hiếu lắm rồi. Nếu còn làm vậy, há chẳng phải liên lụy một cô nương vô tội sao?”

Mẫu thân lập tức suy sụp, suýt nữa thì ngã quỵ. Bà siết c.h.ặ.t t.a.y ta, gắng gượng chống đỡ thân thể, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tĩnh Chi:

“Vậy con muốn mẫu thân phải c.h.ế.t sao?”

Loading...