Di Chúc Của Bố Mẹ Chồng - 4
Cập nhật lúc: 2025-01-24 18:49:27
Lượt xem: 4,454
Khi kết hôn, họ quả thực đã đưa tôi 80.000 tệ tiền sính lễ.
Sau khi kết hôn, bố chồng nói cửa hàng đang cần gấp vốn xoay vòng, hỏi vay tôi 100.000 tệ.
Lúc đó tôi chẳng chút đề phòng, nghĩ rằng đã là người một nhà, liền không do dự chuyển tiền cho ông ấy.
Rồi số tiền đó như ném bánh bao cho chó, đi không trở lại.
80.000 tệ sính lễ, cùng với 20.000 tệ tiền cá nhân của tôi, mãi không được hoàn trả.
Chuyện hứa hẹn trước hôn nhân là sau khi kết hôn sẽ thêm tên tôi vào sổ đỏ, chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi ngại không dám nhắc, họ cũng coi như chưa từng nói gì.
Trước hôn nhân, họ hứa sẽ cho vợ chồng tôi một căn nhà riêng để ở, nhưng sau hai năm kết hôn, chúng tôi vẫn sống chung với họ, còn tất cả những căn nhà khác đều được họ đem cho thuê.
Tôi muốn dọn ra ngoài, nhưng mọi người đều phản đối.
Về sau còn quá đáng hơn, khi tôi đòi bố chồng trả tiền, họ lại yêu cầu tôi phải đóng tiền thuê nhà và phí sinh hoạt.
Khi An Minh qua lại với Lâm Dao, tôi từng đề nghị ly hôn. Đúng lúc đó, tôi được đồng nghiệp nam cho đi nhờ xe về nhà và bị phát hiện.
Mẹ chồng sợ tôi ngoại tình, đến mức lén lút theo dõi tôi, thấy tôi ăn cơm với đồng nghiệp nam liền nhảy ra làm loạn.
Không ai có thể tưởng tượng nổi tâm trạng của tôi lúc đang ăn cơm mà mẹ chồng đột ngột nhảy ra như thế nào...
Tôi và An Minh từng tranh cãi đến mức kéo nhau ra cục dân chính để ly hôn.
Trong thời gian chờ giải quyết, An Minh đổi ý, thế là không ly hôn được.
Cái thời gian chờ ly hôn c.h.ế.t tiệt này, tại sao chỉ cần một bên đổi ý là không thể ly hôn nữa chứ!
5
Sau trận cãi nhau hôm đó, An Minh tức giận dọn đến nhà Lâm Dao ở.
Anh ấy muốn cho tôi một bài học.
Lâm Dao đăng một bức ảnh chụp cả gia đình đang ăn cơm lên vòng bạn bè, ra vẻ khoe khoang, chính thức tuyên chiến với tôi.
Cô ta viết:
"Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn là anh. Lời tỏ tình dài lâu nhất chính là sự đồng hành."
Tôi đem bài đăng khoe khoang của Lâm Dao đặt trước mặt bố mẹ chồng:
"Họ đã sống chung rồi, như vậy mà không gọi là ngoại tình sao?"
Hai người á khẩu, một lúc lâu sau mới nói:
"Thanh Thanh, vốn dĩ họ trong sạch, là con cứ đăng linh tinh lên vòng bạn bè, lại còn gửi hình cho đồng nghiệp của An Minh, làm quá đáng như vậy nên An Minh mới không về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi trừng lớn mắt:
"Ý của hai người là lỗi tại con?"
Họ nói:
"An Minh có lỗi gì đâu? Nó và Lâm Dao qua lại bình thường, tình bạn thuần khiết, là con cứ làm loạn mới thành ra như bây giờ. Lỗi của con còn lớn hơn."
Tôi tức đến phát điên:
"Khi con kết hôn, hai người chẳng phải đã nói sẽ coi con như con ruột sao? Bây giờ anh ấy ngoại tình, còn đánh con, hai người lại bao che cho anh ấy! Không được, hai người phải bồi thường cho con! Và 10 vạn tệ của con cũng phải trả lại!"
Sau một hồi tranh cãi, hai con "gà sắt" này sống c.h.ế.t không chịu bỏ ra một xu.
Tôi làm ầm lên, hai người già sức yếu không chịu nổi, cuối cùng nghĩ ra một cách để xoa dịu tôi:
"Chúng ta quyết định lập di chúc, sau khi chúng ta qua đời, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho con. Nhìn xem, chúng ta thích con biết bao!"
Bố mẹ chồng ghét tôi không biết điều, nhưng càng sợ tôi thật sự ly hôn với An Minh, để Lâm Dao vào cửa.
Lâm Dao không phải người dễ đối phó, ly hôn còn dẫn theo con, lại dây dưa không rõ với chồng cũ. Trong mắt họ, cô ta không phải người phụ nữ tốt.
Họ khuyên nhủ:
"Chỉ cần con sống yên ổn với An Minh, chờ chúng ta mất đi, tất cả tài sản sẽ thuộc về con. Chuyện của An Minh, sau này đừng làm ầm ĩ nữa nhé."
Tài sản của bố mẹ chồng có ba căn nhà, một chiếc xe, và 1 triệu tệ tiền tiết kiệm trong ngân hàng.
Bao gồm cả căn nhà lớn mà chúng tôi đang ở hiện tại, cũng là của họ.
Để giữ chân tôi, họ nhanh chóng lập di chúc, thậm chí còn đặc biệt đưa tôi đến văn phòng công chứng để chứng thực.
Tỏ ra như thể họ rất yêu thương tôi.
Những người khác nghe nói họ lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tôi, liền không tiếc lời khen ngợi họ là "bố mẹ chồng tuyệt vời nhất Trung Quốc."
Tôi cười lạnh:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Cái gọi là di chúc chẳng qua là một thứ vô giá trị! Chỉ cần người chưa chết, di chúc lúc nào cũng có thể sửa. Họ nghĩ tôi ngu chắc?"
"Không bỏ ra một xu, đưa ra một tấm séc rỗng, rồi đứng trên đỉnh cao đạo đức, lại còn nhận được tiếng thơm. Đúng là tính toán tinh ranh!"
Gia đình này toàn là những kẻ ích kỷ, tôi không hầu hạ nữa!
Tôi quyết tâm ly hôn.
Dưới sự thuyết phục của bố mẹ chồng, An Minh miễn cưỡng quay về nhà, cuộc sống lại trở nên yên bình.
Gia đình nhìn bề ngoài có vẻ hòa thuận, nhưng thực ra bên trong sóng ngầm dữ dội.
Tôi còn chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện gia đình, thì trung tâm khí tượng phát thông báo: vì thời tiết quá nóng, họ sẽ tiến hành mưa nhân tạo.