Đều tại bình luận gây hoạ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-06-04 17:51:14
Lượt xem: 239
Đắp hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng lấy được miếng dán xuống mà không rơi rụng sợi lông mày nào nhưng vẫn còn dính lại một lớp keo ở trên đầu.
Tôi với Tô Cách nhìn nhau, sau đó Tô Cách ngập ngừng đề xuất dùng dầu gió chắc có lẽ sẽ hữu ích.
Chưa đến mười phút, tôi đã bị cay mắt đến mức vừa khóc vừa mắng Tô Cách.
"Hu hu, cậu nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc gì vậy, cay c hết tôi rồi, hu hu!"
Một lúc sau, mắt tôi đỏ hoe nhưng trán vẫn dính keo.
Tô Cách thấy mắt tôi đỏ bừng cũng không quên mắng cậu ấy, cậu ấy cũng không dám cãi lại, chỉ đáng thương đứng sang một bên nghe tôi mắng, khiến cho thấy hơi xấu hổ, đành phải nói lảng sang chuyện khác.
"Sao cậu lại đến nhà tôi?"
"Nghe giọng của cậu qua điện thoại thấy hơi lạ, còn khàn giọng nói nhảm nữa, cảm giác giây tiếp theo cậu sẽ vào nhà ma luôn, bố mẹ cậu lại không ở nhà nên tôi muốn đến xem cậu thử."
"Sao cậu lại biết bố mẹ tôi không ở nhà?"
"Tại vì họ đi cùng với bố mẹ tôi. hơn nữa cậu không nhớ mấy câu than vẫn cậu đăng hai ngày trước trên vòng bạn bè sao?"
Than văn?
Là cái bố mẹ đi du lịch, tôi ở nhà ăn mì sao?
"Nên là bố mẹ cũng bỏ mặc cậu đi hưởng thụ thế giới hai người? Không lẽ cậu cũng được nhặt về?"
Tô Cách liếc nhìn tôi, sau đó rời khỏi phòng.
Trong ánh nhìn thoáng qua đó tôi thấy ba phần châm chiếm, ba phần cạn lời và còn bốn phần ghét bỏ.
Tốt lắm người đàn ông kia, ánh mắt biểu đồ hình tròn của cậu đã thành công chọc giận tôi.
Mang dép vào, đang định cãi nhau với cậu ta bỗng nhìn thấy Tô Cách bưng một chén cháo vào phòng.
"Lên giường, đắp chăn đi."
Tôi ngoan ngoãn trèo lên giường đắp chăn, nhìn chén cháo nhạt nhẽo nhíu mày.
"Tôi không muốn ăn cháo trắng."
Có lẽ do tôi đang bệnh nên lúc nói chuyện nghe giọng mũi, giống như đang làm nũng.
"Vậy sao? Thế để tôi gọi cho cậu một phần BBQ với Coca ha?"
"Có thể sao?"
Nếu có chiếc gương ở đây, tôi sẽ nhìn thấy khuôn mặt của mình hiện giờ như một chú chó nhỏ tràn đầy mong đợi.
"Cậu thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/deu-tai-binh-luan-gay-hoa/chuong-6.html.]
"Tôi thấy ỗn hết luôn!"
"Không cần cậu thấy, tôi tự mình thấy!"
Chắc là do dáng vẻ thâm cừu đại hận của tôi khi ăn cháo nhìn hơi đáng thương, Tô Cách thở dài hỏi tôi:
"Vậy cậu muốn ăn gì?"
Tuy rằng giọng điệu đã dịu đi, nhưng biểu cảm vẫn chứa sự đe dọa khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.
"Một tô mì nước để nhiều hành, thêm một cái trứng chiên!"
Tô Cách gật đầu rồi đi vào bếp.
Tôi gặp cậu ấy vào năm lớp chín, lúc ấy mẹ thuê riêng một căn nhà gần trường để cùng tôi ôn thi, còn Tô Cách ở cạnh nhà tôi.
Sau lại phát hiện chúng tôi ở cùng tiếu khu, mẹ tôi với mẹ cậu ấy thường chơi mạt chược cùng nhau, rất nhanh đã trở thành bạn tốt.
Nhưng Tô Cách dường như có ý kiến với tôi, luôn nhìn tôi rồi do dự không nói, tôi đi hỏi cậu ấy thì cậu ấy im luôn.
Mượn một câu của chị gái kia: Mịa, mấy đứa giả vờ là khó ưa nhất.
Sau đó, tuy không nói quan hệ giữa chúng tôi như nước với lửa nhưng khi gặp nhau đều nói năng quái gở trêu chọc lẫn nhau, nên tôi thật ngạc nhiên khi lần này tôi bị bệnh mà cậu ấy còn đến chăm sóc tôi.
Khi đang suy nghĩ, Tô Cách đã mang tôi mì nóng hôi hổi bước vào phòng.
Tôi cảm thấy chai dầu gió kia có độc, nếu không sao dưới hơi nóng nghi ngút này tôi lại cảm thấy cậu ấy đẹp trai như vậy, tôi nhìn đến ngẩn người trong giây lát.
"Còn ngơ ra đấy làm gì, mau ăn đi."
Giọng nói của Tô Cách đã thành công kéo đầu óc của tôi lại, tôi có tật giật mình cúi đầu ăn mì.
Chờ tôi ăn xong, Tô Cách lại đi rửa bát, chờ đến khi tôi chắc chắn đã ổn hơn, cậu ấy mới về nhà.
Không lâu sau khi cậu ấy về, bố mẹ video call cho tôi.
"Thế nào rồi? Con đã đỡ sốt chưa? Buổi chiều mẹ gọi cho con nhưng Tô Cách nói con đang ngủ, mẹ với bố con đã đặt vé máy bay ngày mai về rồi."
"Con hạ sốt rồi, thôi thì bố mẹ đừng về, lâu lâu mới được đi chơi một chuyến mà."
"Con bé này, con thật sự nghĩ con là được nhặt về thật sao? Con như vậy thì sao bố mẹ có thế vui vẻ đi chơi tiếp được chứ."
"Lần này cũng nhờ Tô Cách, thằng bé gọi hỏi mẹ hòm thuốc đặt ở đâu, dọa mẹ một trận."
"Một mình con vẫn ổn!"
Có lẽ đã quen tranh đua với Tô Cách, nên lúc này tôi vẫn không quên mạnh miệng cãi.
"Rồi, rồi, con giỏi nhất. Hứa Âm Âm giỏi tới mức trời sập xuống cũng có thể dùng miệng giữ lại! Con cũng thật là, khi còn nhỏ nhìn thấy Tô Cách, cứ mở miệng ngọt ngào kêu anh trai, giờ lớn rồi xem lại xem thằng bé như yêu quái mặt không ra mặt, mũi không ra mũi."
"Tô Cách là anh trai Điềm Điềm sao?"