Đến Khi Gió Quấn Đi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-24 07:38:06
Lượt xem: 644
12
Khi về đến nhà thì trời đã xế chiều, mấy ngày không về, hoa trên ban công đều đã héo rũ cả.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, tôi uống một nắm thuốc giảm đau, rồi lại thêm một viên thuốc ngủ, chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi mơ rất nhiều, mơ thấy cảnh mẹ kế của cha tôi, Tống Khả, đến nhà khiêu khích lúc tôi còn nhỏ. Cô ta trang điểm lộng lẫy, lông mày lá liễu, môi đỏ chót.
"Tôi đã mang thai con của anh Thành rồi, chị cũng là mẹ, hãy nghĩ cho con của mình đi, chị không muốn con mình bị gọi là con hoang chứ?"
"Chị ly hôn với anh ấy đi được không? Xin chị đấy, người anh ấy yêu là tôi."
Người phụ nữ vừa nói xong thì đột nhiên ngã xuống đất, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả nền nhà. Đúng lúc đó, cha tôi về, nhìn thấy cảnh tượng này thì gầm lên, tát mẹ tôi một cái rồi bế người phụ nữ kia chạy thẳng đến bệnh viện.
Chỉ còn lại mẹ tôi tê liệt ngã xuống đất, và tôi thì bất lực.
Dù còn nhỏ, tôi đã biết, trời đã sập rồi.
Cảnh tượng chợt chuyển, tôi lại mơ thấy tám năm trước, khi tôi và Phó Yến Lễ tốt nghiệp và ở lại Tân Hải.
Công việc của tôi không thuận lợi, mỗi ngày đều phải tăng ca đến khuya, cơ thể mệt mỏi cùng với sự chèn ép tinh thần của tên sếp mắc chứng NPD khiến tôi vô cùng khổ sở.
Tôi không dám từ chức, vì từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, tôi hiểu rõ kiếm tiền khó khăn thế nào.
Phó Yến Lễ đến công ty đón tôi tan làm, thấy tôi đang bị sếp mắng, anh ta biết rõ bản tính của gã đó nên không nhịn được xông vào, đánh nhau với hắn một trận.
Kính của Phó Yến Lễ vỡ tan, mảnh kính cứa rách khóe mắt, m.á.u chảy rất nhiều.
Anh ta nắm tay tôi nói:
"Luyến Luyến, chỉ là một công việc thôi mà, chúng ta không làm nữa! Cùng lắm thì anh nuôi em."
Đêm đó, sau khi từ bệnh viện về, anh ta đưa hết tất cả tiền tiết kiệm cho tôi.
Dưa Hấu
Sau này, anh ta liều mạng kiếm tiền, ngoài công việc chính còn nhận đủ thứ việc làm thêm, buổi tối còn đi giao đồ ăn, mỗi tối 9 giờ ra ngoài, 2 giờ sáng mới về đến nhà, một đêm chỉ kiếm được một trăm đồng.
Mùa đông ở Tân Hải rất lạnh, mỗi tối tay anh ta đều cóng đỏ, phải ngâm nước nóng rất lâu mới hồi lại cảm giác, tôi đau lòng muốn chết, anh ta lại nói nuôi vợ là chuyện đương nhiên.
Qua mùa đông, tôi nói với anh ta là hai đứa đã tiết kiệm được một triệu rồi, anh ta nói muốn mua nhà, muốn cho tôi một mái ấm, muốn cho tôi cảm giác an toàn.
Vậy mà tôi lại khuyên anh ta khởi nghiệp, tôi biết khởi nghiệp luôn là giấc mơ của anh ta.
Cuối cùng tôi đã thuyết phục được anh ta, anh ta mở một công ty cho tôi, đặt tên là Mộ Luyến.
Anh ta nói Mộ Luyến là con của chúng tôi.
Phó Yến Lễ hai mươi bốn tuổi, toàn tâm toàn ý yêu Đường Luyến hai mươi hai tuổi, che chở cho cô cả một bầu trời.
13
Tôi bị râu cằm đ.â.m vào làm tỉnh giấc, mở mắt ra, thấy Phó Yến Lễ đang cẩn thận hôn tôi.
"Ngủ say thật đấy, bị người ta trộm đi cũng không biết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Anh ta khẽ cười, cọ mũi tôi một cái, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, giống hệt Phó Yến Lễ của năm hai mươi tư tuổi, tôi nhất thời có chút hoảng hốt, nước mắt tủi thân cứ thế trào ra.
Phó Yến Lễ đưa tay lau nước mắt cho tôi, dịu dàng dỗ dành:
"Sao lại khóc rồi, sắp kết hôn đến nơi rồi mà vẫn còn là con mèo khóc nhè thế này."
Anh ta càng dịu dàng, nước mắt tôi càng không ngừng được.
"Xem này, anh mang váy cưới về cho em rồi, có muốn thử không?"
Tôi đột nhiên tỉnh táo lại, anh ta là Phó Yến Lễ ba mươi hai tuổi, không còn là người đàn ông chỉ có mình tôi trong mắt nữa rồi.
Anh ta mở chiếc váy cưới ra như thể đang khoe báu vật, nhìn tôi đầy mong đợi:
"Mặc thử nhé?"
Đây là chiếc váy cưới đẹp nhất tôi từng thấy, nhưng vừa nghĩ đến việc nó đã bị Diệp Nhu mặc qua, tôi liền mất hết hứng thú.
"Để đến ngày cưới mặc vậy."
Ánh mắt Phó Yến Lễ thoáng tối sầm lại, cuối cùng anh ta như đang tự dỗ mình:
"Cũng được, để dành bất ngờ đến ngày cưới."
Anh ta cất váy cưới đi, rồi ôm lấy tôi:
"Anh vui quá, cuối cùng cũng cưới được em rồi, Mộ Luyến cũng sắp lên sàn, con đường này thật không dễ dàng gì."
"Ở Thanh Dương có gì vui không? Sao em lại gầy đi thế, không ăn uống đàng hoàng à?"
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, dùng chăn quấn lấy người:
"Lần này ở Thanh Dương, em đã gặp cha em."
Anh ta biết quá khứ của tôi, cũng biết cha tôi đã sớm bỏ rơi mẹ con tôi mà đi.
"Nực cười thật, ngày xưa ông ta ngoại tình bỏ rơi mẹ con em, bây giờ lại ngày ngày khóc lóc trước mộ mẹ em, nói hối hận, còn muốn bù đắp cho em, thật ghê tởm."
"Thế nên, em đã mang tro cốt của mẹ đi rồi, để ông ta vĩnh viễn không tìm được."
"Đàn ông ngoại tình thì đừng có giả bộ thâm tình, anh nói có đúng không?"
Phó Yến Lễ ánh mắt né tránh một chút, qua loa gật đầu:
"Ừm."
"Luyến Luyến, anh cứ cảm thấy em đang có ý gì đó? Anh chọc giận em chỗ nào à?"
Tôi chớp mắt:
"Anh nghĩ nhiều rồi, em đang nói đến người cha ngoại tình của em, chẳng lẽ anh cũng ngoại tình?"
"Sao có thể? Luyến Luyến, dạo n
ày công ty nhiều việc, lại còn phải chuẩn bị hôn lễ, anh không có thời gian ở bên em, em đừng nghĩ nhiều."