Đại Sư Huynh “Kiều Nhược” Của Ta - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:48:21
Lượt xem: 1,307
Đại sư huynh nổi danh nhất Tu chân giới biến thành phế nhân rồi. Không chỉ tay trói gà không chặt, mắt cũng mù luôn.
Ta vâng sư mệnh chăm sóc vị đại sư huynh "phế nhân" này.
Ngày đầu tiên, huynh ấy nửa đêm thức dậy vô tình đè lên người ta.
"Xin lỗi sư muội, mắt ta không thấy được."
Ngày thứ hai, lúc huynh ấy tắm rửa lại kéo ta vào thùng tắm.
"Xin lỗi sư muội, ta không khống chế được tay chân."
Ngày thứ ba, huynh ấy bị tên trộm hoa hạ xuân dược liều cao.
"Xin lỗi sư muội, muội đi đi! Cứ để ta khí huyết đảo ngược, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử."
1
Ta nhìn sư huynh đang sờ soạng tấm vải trên giường, mặt đỏ ửng lên một cách kì lạ, thở dài một hơi.
Sau đó đi đến bên cạnh đỡ huynh ấy dậy, môi huynh ấy bị chính mình cắn đến bật máu.
Lúc này dược tính đang phát tác, chắc hẳn đã khiến huynh ấy sống không bằng chết.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Sư huynh của ta vốn là tu sĩ thiên tài có thiên phú xuất chúng nhất Tu chân giới, vậy mà giờ đây còn chẳng bằng phế nhân.
Khoảng một tháng trước, huynh ấy xuống núi xử lý một việc xong trở về thì toàn thân đầy máu, ngay cả mắt cũng mù.
Chuyện quan trọng nhất chính là nội đan vốn là mệnh căn của tu sĩ cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Từ thiên chi kiêu tử đứng trên mây xanh bỗng chốc rơi xuống vũng bùn chỉ trong một đêm.
Sư tôn thương yêu huynh ấy nhất sợ huynh ấy làm ra chuyện gì dại dột, nên mới phái một kẻ gần như vô dụng như ta tới chăm sóc.
Hỏi nguyên do, sư phụ chỉ nói: Phái các sư huynh đệ khác đi, nhất định sẽ khiến đại sư huynh nhớ lại chuyện cũ, chỉ thêm đau lòng.
Hóa ra, công dụng của ta là ở đây.
Nhưng ta mới đến có ba ngày thôi mà! Tên trộm hoa c.h.ế.t tiệt kia vậy mà có thể phá giải kết giới đến được ngọn núi hẻo lánh này!
May mà tuy ta là vô dụng, nhưng mèo mù vớ được cá rán, tên kia cũng bị ta đánh chạy rồi.
Trước mắt, chính là phải xử lý củ khoai lang nóng này thế nào đây.
Ta nên làm gì với vị sư huynh mỹ nam trúng xuân dược này?
"Lâm Lang, muội đi đi." Sư huynh hoảng loạn đẩy ta một cái, "Ta sợ ta không khống chế được bản thân mình."
Mắt huynh ấy đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, cả khuôn mặt đẹp đến mức không thể tả.
"Lâm Lang, không sao đâu, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ nói rõ chuyện hôm nay không liên quan gì đến muội."
Huynh ấy đột nhiên ho ra một ngụm máu, cười yếu ớt mà thê lương.
Với năng lực của ta, cho dù bây giờ có chạy đi chạy lại mời sư phụ đến, sư huynh hiện tại cũng không chịu nổi nữa.
Ta cắn răng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Một tay của ta bận cởi thắt lưng, tay kia cũng không rảnh rỗi, giúp vị sư huynh đang thoi thóp cởi quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-su-huynh-kieu-nhuoc-cua-ta/chuong-1.html.]
Sư huynh đã nửa mê nửa tỉnh vô lực đặt tay lên tay ta đang cởi áo, giọng nói đứt quãng: "Lâm Lang, đừng, ta không muốn muội vì ta, vì một tên vô dụng..."
Cuối cùng cũng cởi hết quần áo, cho dù trong mấy ngày chăm sóc huynh ấy ta đã nhìn thấy thân thể huynh ấy một lần, nhưng bây giờ vẫn không hiểu sao lại đỏ mặt.
Ta nắm lấy cánh tay huynh ấy, muốn nhanh chóng giải quyết cho xong.
"Sư huynh, không sao đâu, giải độc xong huynh sẽ ổn thôi."
Có lẽ là trúng độc quá sâu, miệng thì nói lời cự tuyệt, nhưng trên thực tế cơ thể Liễu Phù Phong lại rất thành thật.
"Lâm Lang, đừng..."
Bàn tay huynh ấy đã ôm lấy eo ta, cảm giác nóng bỏng khiến ta toàn thân mềm nhũn, cơ thể không tự chủ được mà căng cứng.
"Sư, sư huynh..."
Nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác.
Giờ phút này động thủ thật, ta lại sợ.
Chỉ có thể hoảng hốt dùng tay chống đỡ lồng n.g.ự.c rắn chắc của huynh ấy. Giây tiếp theo, đôi môi mang theo mùi rượu đào nhàn nhạt và mùi m.á.u tanh trực tiếp áp xuống.
Ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong quá trình bị huynh ấy lăn qua lộn lại, tay chân đều không thể dùng sức.
Một cảm giác kì lạ lan từ sống lưng ra khắp người khiến ta cảm thấy xấu hổ.
Bị động đến mức luống cuống tay chân, theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Ta lăn người một cái, nắm bộ đồ ngoài vứt sang một bên che kín thân thể.
"Sư huynh, từ từ đã!"
Nhưng còn chưa kịp xuống giường, đã bị huynh ấy ôm eo kéo trở lại.
Đôi mắt tràn ngập dục vọng, cho dù không nhìn thấy gì, cũng chứa đầy sự cuồng nhiệt đến tận xương tủy.
Ta nhìn hai tay đang bị dây thắt lưng trói chặt, chỉ có thể than thầm trong lòng.
Tai ù ù, tim đập dữ dội, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Ta nhắm mắt lại, nghĩ có lẽ sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
"Lâm Lang." Liễu Phù Phong cúi người xuống, lau đi nước mắt trên mặt ta, "Sao lại khóc thành bộ dạng này rồi..."
Ta nhíu mày, nước mắt lại không sao ngừng được.
Cũng không ai nói cho ta biết, sẽ đau như vậy!
Hơn nữa thời gian của sư huynh cũng quá lâu rồi.
"Sư huynh, xin huynh, nhanh lên..."
Huynh ấy ôm lấy gáy ta, hôn nhẹ lên khóe môi ta.
"Nhanh thôi."
Gạt người, hai chữ này ta đã nghe cả đêm rồi.
Dòng nước ấm áp lại mang theo ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt khắp người ta.
Cuối cùng, chỉ có thể nửa mê nửa tỉnh ngủ thiếp đi.